Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1315 : Xuất quỷ nhập thần
Ngày đăng: 14:16 19/04/20
Đây không phải là giết người, căn bản là lấy mạng! Là tàn sát!
Mặt rỗ phản ứng trước tiên, một cước dẫm lên yết hầu Lam Lam,
- Đừng nhúc nhích! Bằng không tôi liền…
Vụt
Một tiếng vang phá nứt không trung, chủy thủ quân dụng kia đã chuyển hóa thành phi đao, bay thẳng đến yết hầu của người đàn ông mặt rỗ!
Mặt rỗ căn bản không thể đem câu nói đang nói dở nói hết thành lời, vội vàng tránh được một đao kia, nếu không có tính cảnh giác cao, trong nháy mắt không đến vài giây này gã cũng đã bị mất mạng!
Người phụ nữ hoàn toàn không có động tác gì ngừng lại, tất cả các động tác của cô đều lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, đám người mặt rỗ cũng phá lệ có thể chống đỡ!
Ngay khoảnh khắc mặt rỗ lui về phía sau tránh đi, Lâm Nhược Khê đã phi thân về phía gã!
Bằng bằng bằng
Tiếng súng liên tục vang lên, viên đạn như con thoi xẹt qua từng đường trí mạng giữa không trung!
Nhưng, thân ảnh Lâm Nhược Khê dường như bài xích với viên đạn, toàn bộ quỹ đạo của viên đạn đều bị cô hoàn mỹ thoát được!
Thật giống như viên đạn còn chưa thoát ra khỏi súng, cô đã biết lộ tuyến của nó!
Loại tuyệt đối mẫn cảm với súng ống, lực nắm chắc trong tay này làm cho mấy người mặt rỗ đều muốn nứt gan!
Đối phó với loại nhân vật cấp bậc này, súng ống hoàn toàn là món đồ chơi!
Không kịp nghĩ nữa, Lâm Nhược Khê đã vọt tới trước mặt mặt rỗ!
Mặt rỗ đứt khoát cắn răng một quyền hướng về phía thân thể Lâm Nhược Khê, nhưng Lâm Nhược Khê cũng là bỗng nhiên bay lên trời, trong quá trình lộn lên, trong tay không biết vì sao lại biến ra một cái chủy thủ, từ giữa hai mắt mặt rỗ, vẽ một đường chạy thẳng đến não.
Một đường máu, trực tiếp vẽ cắt trán gã thành hai cánh hoa!
Mặt rỗ đến cuối cùng đều không tin nổi, chính mình cứ như vậy mà bị đánh bại, thậm chí còn chưa thấy rõ, người phụ nữ kia từ khi nào lại rút cây chủy thủ thứ hai giấu trên tay!
- Sao có thể… thế này…
Không cam lòng tự hỏi, mặt rỗ ngã phịch xuống đất, não cũng tùy theo mà chảy ra như dòng nước.
Nhưng Lâm Nhược Khê không bởi vậy mà dừng quỹ đạo vận động của mình, thân thể gần như đào thoát được khỏi lực hấp dẫn của địa cầu, giống như một con mèo xinh đẹp lộn về. Chủy thủ trên tay lại giống như phi đao lao về phía một gã đại hán đứng gần nhất!
Đại hán thấy mặt rỗ ngã xuống, nhất thời chưa kịp tránh né, theo bản năng đưa tay ngăn cản, nhưng lại bị phi đao đâm xuyên qua!
Giữa tiếng kêu gào thê thảm, thân ảnh Lâm Nhược Khê vọt tới trước mặt, ngón tay trực tiếp đâm vào hai mắt gã đại hán!
…
Cùng lúc đó, Dương gia, trong hậu đường.
Trên giường, Lâm Nhược Khê mông lung từ từ mở mắt, ngọn đèn hơi chói mắt, cố gắng mở ra, hiện ra trước mắt là khuôn mặt tròn đáng yêu.
Lam Lam đã tắm sạch sẽ, thay quần áo gọn gang, đang chớp chớp hai mắt tràn ngập vui sướng, thấy Lâm Nhược Khê tỉnh lại, ngọt ngào hô to,
- Mẹ…
Lâm Nhược Khê đưa tay sờ sờ mặt con gái, lại có chút nghi ngờ,
- Lam Lam… chúng ta…
- Tỉnh rồi?
Âm thanh già nua của Dương Công Minh ở bên cạnh vang lên.
Lâm Nhược Khê lúc này mới phát hiện đã ở trong nhà, dựng người dậy, để Lam Lam trên người xuống, nhìn xung quanh bốn phía, nhìn thấy không ít người đều đang mỉm cười nhìn mình.
Ngoại trừ Dương Công Minh, Dương Phá Quân, Quách Tuyết Hoa và những người trong nhà, Thái Vân Thành mang theo Thiên Long, Diệp Tử và các thành viên Viêm Hoàng Thiết Lữ đều đang ở trong hậu đường.
Chỉ là, ánh mắt những người này nhìn mình, đều tràn ngập một chút kiêng kị chưa từng có…
- Mọi người đây là làm sao vậy, là bác Thái dẫn người cứu chúng cháu sao?
Lâm Nhược Khê có chút không hiểu, rõ ràng bản thân trước đó ở trong một kho hàng không biết tên.
Thái Vân Thành trao đổi ánh mắt với những người khác, mọi người hiển nhiên đều mang theo nghi vấn.
- Nhược Khê.
Thái Vân Thành ấm áp cười hỏi:
- Cháu thật sự không nhớ, trước đó xảy ra chuyện gì sao?
- Chuyện gì…
Lâm Nhược Khê cảm thấy đầu có chút đau.
Không đợi Thái Vân Thành mở miệng, Lam Lam đã vui vẻ nhảy nhót hét lên:
- Mẹ rất lợi hại! Mẹ giết hết những người xấu đó! La la la! Chỉ vài quyền toàn bộ đều chết hết rồi!