Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1367 : Tiểu phản đồ dễ nuôi
Ngày đăng: 14:17 19/04/20
Tuy Lý Tinh Tinh đã tu luyện được một khoảng thời gian, nếu mạnh mẽ ra
tay, chẳng sợ không có chiêu thức gì đáng nói, cũng chưa chắc sẽ đấu lại mấy tên trai tráng này, nhưng cô hai mươi mấy năm qua tính tình đều là
bảo bối ngoan, cái gì cũng không nghĩ sẽ dùng bạo lực để giải quyết.
Cho nên, tùy ý để đám người kia châm biếm, Lý Tinh Tinh vẫn là gọi điện thoại báo án.
Điện thoại vừa thông, Lý Tinh Tinh nhanh chóng giải thích rõ tình hình, cảnh viên hỏi biển số xe của đối phương, Lý Tinh Tinh cũng cho biết chi
tiết.
Sau đó, cảnh sát bảo cả nhà Lý Tinh Tinh chờ ở cửa nhà, lập tức sẽ phái người tới.
Tuy rằng lúc này chiếc xe kia đã rời đi rồi, nhưng Lý Tinh Tinh cũng bất
lực, chỉ có thể kiên nhẫn chờ cảnh sát đến xử lý, thu thập chứng cớ.
Nói chuyện điện thoại xong, Lý Tinh Tinh nhanh chóng chạy tới bên cạnh xe, kéo cửa xe sau ra để vợ chồng lão Lý ra ngoài.
- Cha, mẹ, hai người vẫn ổn chứ.
Lý Tinh Tinh mang vẻ mặt xấu hổ, dù sao cũng là cô trêu chọc tới đàn thổ
phỉ này, cô thật sự không rõ, gia đình Cục phó Mông kia rốt cuộc làm cái gì, sao có thể phái người như vậy tới.
Vợ chồng lão Lý sợ tới mức sắc mặt phát xanh, ý bảo không có gì quá đáng ngại.
Xoa xoa vết máu bị thủy tinh cứa trên mặt, lão Lý thở dốc nói:
- Tinh Tinh, đám người kia rốt cuộc là làm gì, con ở bên ngoài đụng vào người nào?
Lý Tinh Tinh lắc đầu,
- Con cũng không rõ, chờ cảnh sát đến xem bọn họ điều tra thế nào.
Cô cũng không hy vọng cha mẹ mình biết, việc này có liên quan đến lãnh đạo Cục Giáo dục, tránh để họ càng thêm lo lắng.
- Ai, vừa mới đầu năm đã gặp phải loại chuyện này, vợ à, gọi điện về nói với nhà đi, cứ nói chúng ta có việc gấp không về được…
- Như vậy được sao, bọn họ có thể cảm thấy chúng ta lúc trước nói khoác?
Mẹ Lý không vui vẻ nói.
- Đều vào lúc này rồi còn nói những cái đó? Chúng ta vừa rồi thiếu chút nữa mạng cũng không còn!
Lão Lý thổi râu trừng mắt phẫn nộ nói.
Mẹ Lý lại toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng chạy vào nhà gọi điện thoại.
Chờ vợ vừa đi, lão Lý mới nhỏ giọng hỏi Lý Tinh Tinh:
- Con gái, con nói với ba, chuyện có phải có liên quan đến tiểu Dương không? Có phải người phụ nữ ở nhà nó phái người tới không?
- Cha, cha nghĩ đi đâu vậy, Nhược Khê cô ấy không phải người như vậy! Chuyện này cũng không liên quan đến Dương Thần.
Lý Tinh Tinh lập tức quả quyết,
- Người đừng lo lắng, con sẽ xử lý.
Lam Lam vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Bà nội nói rồi, chuyện người lớn trẻ con không cần để ý nhiều, chỉ cần
ngoan ngoan ăn đồ ăn ngon là được! Dì Thiến Ny làm cơm rất ngon!
Dương Thần nhất thời hiểu ra, thì ra là coi trọng tay nghề của Mạc Thiến Ny.
Thật là một đứa con gái ngoan!
Nhưng quả thật, mấy cô gái của mình, chỉ có tay nghề của Mạc Thiến Ny và Lý
Tinh Tinh là khá hơn một chút, nếu không sao lại nói trẻ con nhà nghèo
sớm quản việc nhà.
Vốn còn lo lắng để Lam Lam ở đâu, lúc thật
không cần suy nghĩ nhiều nữa, để Mạc Thiến Ny tạm thời chăm Lam Lam là
được, ban ngày lúc đi làm thì để Mẫn Quyên chăm.
Trước khi quay
về Trung Hải, Dương Thần đã gọi điện thoại để Mẫn Quyên sắp xếp đồ đạc
chuẩn bị chuyển ra ngoài, dù sao mình và Lâm Nhược Khê đến mức này rồi,
một chốc cũng không thể bình ổn lại được, vẫn là để Mẫn Quyên ra ngoài
chăm Lam Lam thì hơn.
Trên thực tế, nếu ở lại trong nhà Mạc Thiến Ny, vậy chẳng khác nào trước mắt Lâm Nhược Khê ân ái với người phụ nữ
khác, Dương Thần ngay từ đầu đã cảm thấy không quá ổn thỏa, nhưng lại
nghĩ, không có gì phải tránh né.
Chính mình không có khả năng xem nhẹ sự tồn tại của họ, cho dù muốn biết Lâm Nhược Khê rốt cuộc là vì
cái gì mà cùng mình nháo ra như vậy, nhưng cũng nên trong tình huống
thẳng thắn thành khẩn, không có gì phải che che dấu dấu.
Vài giờ sau, Dương Thần mang theo Lam Lam xuống máy bay.
Ngồi trên chiếc xe BMW gửi lại bãi đỗ xe, Dương Thần trực tiếp chạy về biệt
viện Tây Giao, trên đường nhớ ra, gọi điện thoại liên hệ Mẫn Quyên và
Mạc Thiến Ny.
Vừa mới mở máy Dương Thần đã thấy có cuộc gọi nhỡ của Lý Tinh Tinh gọi tới.
Nghĩ đến có lẽ Lý Tinh Tinh có chuyện tìm mình, Dương Thần liền gọi lại cho
cô, nhưng rất nhanh lại nghe thấy giọng nói trong điện thoại báo tắt
máy.
Dương Thần phân vân, cảm thấy có gì đó không ổn, Lý Tinh
Tinh là nhân viên nhà nước, theo lý thuyết không có lý do rõ ràng sẽ
không ban ngày tắt máy, vì thế gọi điện thoại cho lão Lý.
Chờ điện thoại vừa được nối, Dương Thần vừa mở miệng đã bị âm thanh hô to của lão Lý ở đối diện cắt ngang!
- Tiểu Dương à! Cháu đi đâu vậy? Tinh Tinh gọi cho cháu bao nhiêu cuộc
điện thoại như vậy đều không được! Cháu mau nghĩ cách cứu Tinh Tinh đi!
Nó bị đám cảnh sát chó kia bắt đến Cục Cảnh sát rồi!