Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1377 : Nhà bình thường

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Sau khi Tiêu Chỉ Tình ý thực được cái gì, bất đắc dĩ mở môi phấn ra, đem cái miệng hơi mang hơi thở đàn hương của bản thân mở ra đến mức lớn

nhất, miễn cưỡng không cho thứ xấu xa kia tiến vào.



Cảm giác bị

loại đàn ông bá đạo khống chế, Tiêu Chỉ Tình cảm thấy vừa thẹn vừa mừng. Đây đại khái chính là ma lực của tình yêu, nếu một người đàn ông mình

không đủ yêu, làm chuyện không thùy mị như này, nhất định là hận mà

nghiến răng.



Nhưng giờ khắc này, Tiêu Chỉ Tình lại có một loại

cảm giác khác thường khi được người đàn ông này bắt nạt! Cái này gọi là e thẹn không thôi.



Cảm giác phong phú chiếm lĩnh mỗi tấc hương vị

ngọt ngào của cô làm Dương Thần càng thoải mái, mà Tiêu Chỉ Tình thì khó tránh khỏi mà phát ra tiếng ngâm khe khẽ kiều nhuyễn vô lực, liên tục

nỉ non



Giữa lúc hai người đều có chút vui sướng quên mình, cửa phòng ngủ bị gõ vang từ bên ngoài.



Dương Thần sửng sốt, bởi vì thả lỏng cộng thêm không có thần thức nên không phát hiện có người tới gần.



- Ông xã, Tình Nhi cô ấy…



Người tới là Mạc Thiến Ny, cô vốn là tắm rửa xong, tới đây xác nhận một chút

chuyện Tiêu Chỉ Tình có đi hay không để còn khóa cửa.



Nhưng, lúc

cô không nghĩ nhiều mà đi gõ cửa, một màn kia đập vào mắt lại làm hai gò má xinh đẹp của cô đỏ bừng lên. Nói cũng chưa nói xong liền đứng sững

bất động ở đằng kia.



Dương Thần vài phần xấu hổ nhìn Mạc Thiến

Ny, nhưng ở dưới, Tiêu Chỉ Tình còn đang miệng ngậm vật thể lớn dưới hai chân Dương Thần, đều hận không thể ngất đi cho xong.



- Em hình như tới không đúng lúc…



Ngực Mạc Thiến Ny phập phồng đập mạnh, cô cũng không nhớ rõ mình có làm loại chuyện này cho Dương Thần hay không.



Hai người ở cùng nhau thời gian không ngắn, số lần mây mưa thất thường cũng không ít, có đôi khi hoàn toàn quên mình, có lẽ quả thực cũng đã làm

phương thức này, nhưng khẳng định là số lần không nhiều.



Mạc

Thiến Ny nỗ lực làm như không nhìn thấy Tiêu Chỉ Tình, nhưng cũng không

nhịn được mà liếc vài mắt, sau đó mới xoay người định đóng cửa.



- Tiểu Thiến Thiến, em chạy cái gì.



Dương Thần phản ứng lại, đánh giá người phụ nữ phong tình vạn chủng mặc váy ngủ trong suốt màu tím, cười xấu xa nói:



- Hôm nay không phải vừa lúc hay sao, em còn chê anh bắt nạt em nhiều,

hôm nay em cùng Tình Nhi, không phải có thể thoải mái hơn sao.



Mạc Thiến Ny và Tiêu Chỉ Tình vừa nghe, tên xấu xa này không ngờ lại muốn

các cô cùng nhau bồi hắn, Mạc Thiến Ny từng cùng Tường Vi, nhưng không

quá đối lập, nhưng Tiêu Chỉ Tình cũng là đại cô nương, tim gan đều muốn

nhảy ra ngoài rồi!



- Đừng mong chạy, em thấy Tình Nhi ngoan như vậy, nếu em dám chạy trốn, anh sẽ đến phòng khiêng em tới.
Dương Thần khẽ cười, sau khi nhìn xung quanh trái phải thì hỏi:



- Minh Ngọc đâu? Sao cô ấy không ở đây?



- Còn không phải chính thất của con, Đại Chủ tịch Lâm, lễ tết còn phải

bận rộn như vậy, dẫn đoàn ra ngoài khảo sát. Minh Ngọc đành phải ở công

ty phối hợp làm việc, hai ngày này đều đi làm.



Lưu Thanh Sơn khinh thường nói.



Dương Thần có chút mất tự nhiên gật gật đầu, thầm nghĩ cũng không biết Lưu

Minh Ngọc đã biết tình hình chưa, sau này thấy Lâm Nhược Khê có xấu hổ

không.



- Lặng cái gì ở đó, sáng sớm liền gọi điện thoại đến để chúng ta ở nhà chờ, chẳng lẽ là chờ để nhìn con ngây ra sao?



Lưu Thanh Sơn nhíu mày hỏi.



Dương Thần nhún vai,



- Tết âm lịch, đương nhiên là tới để biếu quà.



- Biếu quà gì?



Lưu Thanh Sơn hiếu kỳ hỏi.



Dương Thần mìm cười, từng chữ từng chữ phun ra:



- Hoa – Nam – bang.



Tờ báo trên tay Lưu Thanh Sơn khẽ rung lên, tuy rất nhẹ nhưng vẫn bị ánh mắt của Dương Thần bắt được.



Người đàn ông quá năm mươi tuổi, gương mặt hơi có nếp nhăn nhưng vẫn giữ

phong thái mê người như trước, ánh mắt vài phần thâm thúy nhìn Dương

Thần, phức tạp lộ ra nghi hoặc nhỏ.



- Con xác định không phải là nói đùa?



Dương Thần lắc đầu nói:



- Con không cần thiết phải vì một chuyện đùa, mà liên lụy nhạc phụ nhạc mẫu về quê làm khách.



Lưu Thanh Sơn ho khan hai tiếng, ánh mắt ra hiệu cho mẹ Lưu mặt đầy vẻ khó hiểu bên cạnh.



Mẹ Lưu có chút mất hứng, nhưng không phải lần đầu tiên nhìn thấy loại ánh

mắt này của chồng. Biết là nói vài chuyện không muốn cho mình tiếp xúc,

bảo mình tránh đi, vì thế đứng dậy đi lên tầng hai.



Chờ vợ đi rồi, Lưu Thanh Sơn mới trầm giọng nghiêm túc nói:



- Tiểu tử, chắc không phải là cho rằng mình là thiếu gia của Dương gia,

thì có thể muốn thải ai liền thải chứ. Mông gia… không phải là nhà bình

thường.