Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1400 : Cả triều khiếp sợ

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


- Còn cố chống lại, lão phu đành khiến Dương gia mất một lần máu!



Mông Khoát cảm thấy mất mặt, rốt cục lại lần nữa ngưng tụ linh lực của đất, gọi Thiên quân tới!



Một tu sĩ độ kiếp Qùy Thủy, một kích toàn lực, lại là hội tụ để công kích một mục tiêu, uy lực tuyệt đối không thua gì ba hay năm tên tu sĩ Tam Muội Chân Hỏa kỳ hợp lực.



Cho dù Dương Thần có tố chất cơ thể kinh khủng thế nào đi chăng nữa, không bị chia thành hai nửa cũng khó tiếp tục duy trì chống cự, chứ đừng nói là còn mang theo một người nữa.



Nhưng trong khoảnh khắc Mông Khoát muốn toàn lực phóng ra, một cảm giác không ổn nảy lên trong đầu!



Mông Khoát đột nhiên xoay người nhìn bầu trời hắc ám khôn cùng ở phía Đông…



Đám người Mông Kỳ và Mông Điền, Mông Vệ cũng đều ý thức được cái gì, nhìn lên trời, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc khó hiểu.



Đang lúc những người Mông gia cảm nhận được một tia khác thường, thời điểm không rõ các Trưởng lão vì cái gì mà đồng thời nhìn lên trời thì lại nghe được Mông Khoát nghi hoặc thì thào tự hỏi.



- Đó là thứ gì?



Không đợi mọi người kịp phản ứng, bầu trời dường như có tiếng gầm rú ẩn ẩn truyền đến.



Sau đó, từ bên trong đám mây đen dần hiện ra ánh lửa nhiều như sao, thật giống như mưa sao băng xuyên thấu tầng mây, xẹt qua từng đường cong duyên dáng.



Chẳng qua là lúc này đây, điểm tới của những đường cong đó… hình như đang tập trung vào một chỗ!



Mông gia có không ít người từng giữ chức vụ trong quân đội, đối với một vài vũ khí hiện đại hóa tự nhiên có nhiều hiểu biết.



- Không hay rồi!! Là đạn đạo!!!



- Chết tiệt! Sao có thể?



Vài tên hộ vệ Mông gia đã không dám tin mà kêu to lên!



Bọn người Mông Khai Nguyên thoáng một cái mặt như tro tàn!



Đạn đạo?! Đây không phải là thứ đồ mới của quân đội sao?



Mông Khoát cùng Mông Điền, Mông Vệ đều là những lão già đã lánh đời hơn trăm năm, nào có biết đạn đạo là cái gì, cho dù Mông Kỳ tuổi trẻ hơn nửa cũng vậy.




Mà khi đám người Mông gia tiến vào vị trí an toàn, kỳ thật nhiều hay ít cũng đều bị ngoại thương nội thương đủ cả, không ít người bị chấn động tới hộc máu, một vài người không kịp trốn vào vòng bảo vệ chân nguyên lực, sớm đã không còn cả xác.



Mông Khai Nguyên và đám người Mông gia được bảo vệ ở vị trí tốt nhất, không ai tử vong, chỉ là mặt tro mày xám, vô cùng dọa người.



Giờ khắc này, đám người Mông gia cảm nhận sâu sắc một loại sỉ nhục, một loại thống hận khi bị đùa trong tay!



Đám người Mông Khoát cũng là sức cùng lực kiệt, dùng chân nguyên lực phòng hộ đạn đạo đã tiêu hao tương đối lớn chân nguyên, đại thương nguyên khí.



Chờ đến khi xác nhận được bầu trời không còn quả đạn đạo nào rơi xuống nữa, Mông Khoát mới nhẹ nhàng thở ra, mạnh mẽ nghĩ lại, giống như bỏ lỡ cái gì đó…



- Dương Thần… súc sinh Dương Thần kia đâu?



Mông Khoát giờ phút này tức đỏ cả mắt, một thân hắc bào dính dầy bụi đất, đứng trên đỉnh núi quét mắt nhìn những nơi bị nổ tung.



Vừa nhìn qua, chẳng có lấy nửa bóng dáng của Dương Thần?



- Trưởng lão, Dương Thần hắn chắc sẽ không bị nổ thành mảnh vỡ rồi chứ?



Mông Vệ hỏi.



Mông Khai Nguyên và đám người Mông Khuyết ở phía sau nghe thấy vậy, sắc mặt đều vô cùng bi thương, vậy chẳng phải Mông Nguyệt cũng lành ít dữ nhiều sao?



Mông Khoát nắm chặt nắm tay, lắc đầu nói:



- Không thể… tiểu tử kia đã sắp xếp xong tất cả, nhất định là đã chuẩn bị đường thoát thân. Thân thể hắn, cho dù bị nổ trúng, cũng sẽ không chết không toàn thây.



Lời này vừa nói ra, Mông Khai Nguyên vừa mừng vừa lo. Dương Thần không chết, chứng minh Mông Nguyệt còn có cơ hội sống. Nhưng Dương Thần còn sống, chẳng phải tất cả những chuyện này vẫn chưa xong sao?



Bọn họ thực phục kẻ điên này, không nói đến việc làm thế nào mà bất tri bất giác chôn dấu nhiều thuốc nổ như vậy trong núi. Mà đạn đạo nhiều như vậy, là thứ người thường có thể kiếm ra sao?



Cho dù kiếm được, chẳng lẽ biên phòng Hoa Hạ cũng là ăn phân cả sao? Sao lại có thể để chúng vào đây chứ?



Trên thực tế, trận oanh tạc đêm nay, không ít nơi ở Trung Hải đều nghe được, quân đội ở quân khu Giang Nam đương nhiên cũng bị kinh động, đã sớm ầm ầm loạn cả lên.



Cũng chính là không đến nửa giờ, tin tức Dương điên lấy hơn chục quả đạn đạo oanh tạc Mông gia đã truyền đi khắp các cao tầng Hoa Hạ, cả triều khiếp sợ!