Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1401 : U Linh

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Dưới biển sao cuồn cuộn, làn sóng ba đào cuộn trào mãnh liệt trong một mảnh hải vực quay cuồng ngưng trù như mực.



Gío biển mãnh liệt gào thét mang theo hàn ý nhẹ nhẹ mà lạnh như băng cùng với mùi nước biển.



Nếu cẩn thận phân tích rõ, còn có thể ngửi được mùi thuốc súng từ giữa chỗ đó…



Trên một hải phận nhìn như bình tĩnh yên ả, một con thuyền chiều dài vượt quá 100m giống như một con quái thú lớn nhất giữa biển cả, đang yên lặng nổi trên mặt biển.



Tới gần mới có thể thấy rõ, đây là một chiếc tàu ngầm bằng sắt thép!



Giờ này khắc này, một cô gái mặc bộ đồ da màu đen bó sát người, tóc đen thật dài tết thành đuôi ngựa, dáng người phương Đông cổ điển nở nang mang theo lực hấp dẫn làm nổ tung người, đang đứng ở bong thuyền.



Bên cạnh cô gái là một người đàn ông tóc vàng thân hình cao lớn nhưng dáng người hơi có vẻ gầy ốm.



Người đàn ông đó mặc áo khoác hải quân, mặt mang theo nụ cười mỉm nhìn về phía Tây mặt biển, trên gương mặt cường tráng là thần thái thoải mái.



Mà ở phía sau một nam một nữ này là một đội tướng sĩ mặc quân trang của hải quân, chẳng qua là không có bất cứ ký hiệu chứng tỏ là của quốc gia nào. Ngược lại là ở ngực, họ đều dùng một hình dáng hoa văn kiểu bộ xương khô màu bạc chói mắt mà khủng bố buộc vòng quanh!



Người đàn ông tóc vàng chú ý tới ưu sầu của mỹ nữ phương Đông, dùng tiếng anh tiêu chuẩn London nước Anh cười nói:



- Bàn Nhược phu nhân, đừng quá lo lắng, thời gian vẫn còn đủ. Cách thời gian quân khu Giang Nam của Hoa Hạ phát hiện ra chúng ta và tới đây, ít nhất phải nửa giờ.



Bàn Nhược mặt không biểu tình, lãnh đạm nói:



- Thượng tá Bruce, tôi cũng không quan tâm đến hải quân Hoa Hạ, cái tôi quan tâm chính là Ngài Minh Vương có gặp phải rắc rối hay không.



Người đàn ông tóc vàng này chính là cháu của Macedonia, Thượng tá Bruce. Chỉ là so với lúc trước bị lãng quên đi ở quốc gia đã thêm chút thịt, không còn vẻ khô cằn như trước.



Mà một thân áo khoác ngoài hải quân đã khôi phục vị trí Thượng tá điều khiển quân đội hành động, Thượng tá Bruce thiếu đi một chút khôi hài, trở nên hơi trầm ổn cùng rụt rè.



- Thuốc nổ là Bàn Nhược phu nhân tự mình dẫn bát kỳ đi bố trí, uy lực của thuốc nổ này hẳn là cô rõ ràng hơn ai hết, đối với Ngài Minh Vương mà nói thì không tính là gì.




- Ồ… chiến đấu như vậy vừa hay. Đúng rồi, các cậu phóng ra bao nhiêu tên lửa đạn đạo?



Dương Thần hỏi.



- Tổng cộng bốn mươi bảy quả tên lửa đạn đạo.



Bruce nhanh chóng trả lời.



Dương Thần không khỏi dừng chân một chút, nhíu mày hỏi:



- Hiện tại giá cả thị trường của đạn đạo thế nào?



- Giá trị chế tạo ước chừng là sáu trăm nghìn, giá cả vào tay chúng ta khoảng bảy trăm nghìn đô la… Ngài hỏi chuyện này là…



- Cái gì? Bảy trăm nghìn?



Dương Thần nâng giọng, ảo não nói:



- Cậu sao phải thả nhiều đạn như vậy? Ít ném bom một chút không phải cũng xong sao?



- Cậu thả bốn lượt đạn liền tiêu mất hơn ba chục triệu đô la Mỹ của tôi?? Ông nội cậu không phải rất biết tính toán sao? Sao lại có thể nuôi một kẻ hoang phí như cậu cơ chứ?



Thượng tá Bruce lộ vẻ mặt ủy khuất, nhưng là không dám phản bác cái gì, bản thân không phải cảm thấy phải toàn diện bao trùm hỏa lực sao, hơn nữa, anh cũng không nói với tôi rằng muốn tiết kiệm tiền nha…



Dương Thần thật sự rất đau lòng, mặc dù hắn của cải giàu có, nhưng người phải nuôi cũng rất nhiều nha. Đám đạn đạo đó lại không giết được đám khốn kiếp Mông gia, còn không phải là hoang phí suông sao?



Vừa nghĩ tới Mông gia có nhiều cao thủ như vậy hắn lại đau đầu, đành phải chờ Mông Nguyệt tỉnh lại rồi hỏi cho rõ ràng, xem rốt cuộc là chơi trò gì.



Hơn nửa giờ sau, các phân đội nhỏ của hạm đội U linh hội hợp, đến vị trí một du thuyền xa hoa đèn đuốc sáng trưng trên hải phận quốc tế, mà du thuyền này còn có độ cao khoảng bốn tầng, màu trắng, dài gần 200m, là một trong nhưng món đồ chơi riêng của Dương Thần, hiệu Erebos.