Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1404 : Không được chết tử tế

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Trên phía Đông mặt biển, ánh mặt trời màu trắng bạc hiện ra, lại một ngày mới bắt đầu.



Trong vùng biển quốc tế, bên trong một gian phòng đơn trong du thuyền

Erebos, Mông Nguyệt đã tỉnh lại, mặt mang hận ý nhìn bốn phía.



Cô ta không nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rằng sau khi

tiếng nổ mạnh phát ra liền ngất đi. Nhưng không hề nghi ngờ chính là,

Dương Thần mang cô đến đây, nói như vậy, ván cờ giữa gia tộc và Dương

Thần, Dương Thần lại thắng!



Mà cô, hơn phân nửa là thành con tin!



Di động trên người đã mất, công cụ liên lạc trong này cũng không dùng được.



Cô không dám tùy tiện ra ngoài, bởi vì bên ngoài là hải vực mênh mông

bát ngát, thậm chí còn có một con tàu bảo vệ đi bên cạnh du thuyền, muốn chạy trốn là rất khó.



Cửa bị mở ra, một nữ phục vụ mặc đồ màu lam đi tới, thoạt nhìn đã hơn năm mươi mấy tuổi, nếp nhăn trên mặt rất nhiều.



- Mông tiểu thư, cô đã tỉnh rồi, chào mừng đến Erebos, tôi là người phụ trách bữa cơm cho cô, Cheryl.



Cheryl mập mạp cười hòa ái, đẩy xe chở bữa sáng đến cạnh bàn, đặt bữa sáng với kiểu dáng Châu Âu tinh xảo lên bàn.



Mông Nguyệt dùng tiếng anh hỏi:



- Đây là địa bàn của Dương Thần?



Cheryl không kiêng kị đáp:



- Tục danh ở Hoa Hạ của ngài Minh Vương là Dương Thần.



- Là hắn bảo bà chiếu cố tôi?



Mông Nguyệt nhìn bữa sáng, chất vấn.



Cheryl cười nói:



- Không cần kích động, chúng tôi không rõ chỗ không thoải mái của Mông

Tiểu thư với ngài Minh Vương, bổn phận của chúng tôi chỉ là chiêu đãi

khách ở trên thuyền này thôi.



- Bởi vì ngài Minh Vương không

hạ chỉ lệnh đặc biệt, chỉ bảo Mông tiểu thư đợi ở trên thuyền, vì vậy

chúng tôi sẽ đối đãi với cô như khách.



Mông Nguyệt mới không

tin tưởng tên đàn ông âm ngoan bá đạo kia sẽ có thiện ý gì. Lúc mình vừa tỉnh lại liền nhận thấy trong cơ thể mình có một ít thuốc khiến cơ thể bủn rủn.



May mắn là nội công của mình không tổi, tiến hành xử lý độc hơn nửa canh giờ đã có thể khôi phục lại sức chiến đấu.



Nói không chừng, trong bữa sáng này còn có chất độc gì khác, chính là vì để mình ngoan ngoãn đưa tay chịu trói.



Mông Nguyệt nhìn Cheryl, thân thể mập mạp, không hề có bộ dáng phòng bị, đôi mặt đẹp chợt lóe lên mũi nhọn, tâm sinh một kế.



- Cheryl, bà mang cho tôi đồ ăn ngon gì vậy?



Mông Nguyệt lộ ra ý cười ôn nhu, đi đến bên cạnh Cheryl.
- Anh muốn làm cái gì?



Một loại dự cảm xấu làm cho trái tim Mông Nguyệt băng giá.



Dương Thần thản nhiên nói:



- Không có gì, chỉ là cô tương đối không biết điều, tôi cảm thấy phái

người quan sát cô, không bằng để một vài anh em tốt trên biển chiếu cố

cô, như vậy có vẻ tốt hơn…



Anh em tốt?



Mông Nguyệt không ngốc, cảm nhận được vết thương ở chân không ngừng đau đớn, máu

chảy ra, không khỏi sinh ra một ý niệm trong đầu!



- Ở đây có cá mập?!!!



Mông Nguyệt sợ hãi kêu lên.



Dương Thần nhún vai, vẫy tay gọi Bàn Nhược đến, phân phó nói:



- Cô ở đây trông cô ta, nếu cô ta muốn trèo lên, nhất định phải trả lời câu hỏi của tôi đã. Hơn nữa phải đồng ý dập đầu nhận sai với tôi bằng

không cô liền một cước đá cô ta xuống.



Trong lòng Bàn Nhược nổi lên một trận vui sướng khó hiểu, vội vàng đồng ý,



- Vâng, chủ nhân.



Dương Thần không để ý nhiều nữa, lập tức đi vào trong khoang thuyền.

Hắn còn chưa kịp ăn điểm tâm nữa, lão Ruud đã đặc biệt chuẩn bị bữa

sáng, phải đi ăn mới được.



Mông Nguyệt tóm lấy dây thừng ở

trong nước biển sắc mặt trắng bệch, muốn cô ta dập đầu nhận sai với

Dương Thần, không bằng giết cô ta đi. Đây chính là vấn đề tôn nghiêm của đệ tử Mông gia!



Nếu muốn một súng bắn chết cô ta, cô ta nhất định không sợ, nhưng vừa nghĩ tới bị một đám cá mập cắn phân thây, cô

liền nổi lên một trận ác hàn, càng khó chấp nhận!



Bàn Nhược đứng ở đầu thuyền, thần sắc lạnh như băng nhìn cô ta, hơi có chút chờ mong.



Mông Nguyệt ngẩng đầu, mê hoặc Bàn Nhược:



- Tôi và cô đều là phụ nữ, cô vì cái gì mà bán mạng cho ác ma kia? Hắn

chính là lợi dụng cô làm việc cho hắn, cô giúp tôi chạy trốn, Mông gia

chúng tôi sẽ không bạc đãi cô, thế nào?



Bàn Nhược mặt không

chút thay đổi, trong mắt hoàn toàn là vẻ khinh thường, nếu không phải là Dương Thần không chỉ thị, cô đã sớm giết chết người phụ nữ này, bởi vì

cô ta bất kính với chủ nhân cô



Mông Nguyệt ý thức được hình

như không thể thuyết phục, lòng nóng như lửa đốt, đang nghĩ đến biện

pháp thoát thân thì chợt thấy, mặt biển phía ngoài xuất hiện vây lưng

màu xanh đen!