Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1416 : Tôi không cam tâm

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


- Mỹ nữ, đi nhanh như vậy sao? Trời vẫn còn sớm mà, có may mắn uống hai chén với em không?



Người đàn ông tóc ngắn cà lơ phất phơ hỏi.



Lâm Nhược Khê nhíu nhíu mày, lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, tránh ra, chuẩn bị tiếp tục đi.



- Ối, sao không trả lời chứ, khinh thường mấy anh sao?



Người đàn ông lại đưa tay cản Lâm Nhược Khê.



- Ai da, đừng thô lỗ như vậy chứ.



Người đàn ông tóc ngắn tủm tỉm bảo bạn mình lui về một bên, tiến sát

bên người Lâm Nhược Khê, cái mũi đáng khinh ngửi thấy mùi hoa nhài trên

người cô, thèm nhỏ dãi cười nói:



- Mỹ nữ, bọn anh đều là những người rất văn minh, sẽ không động tay đâu, cùng nhau uống một chén đi.



Không ít người trong quán rượu nhìn thấy một màn này đều chưa lên

tiếng, ba người đàn ông này cũng là thứ đầu gấu vùng này, ỷ vào có chút quan hệ với cảnh cục, ngày thường làm không ít chuyện thiếu đạo đức, họ đều quen rồi.



Đường Uyển thấy Lâm Nhược Khê bị ngăn lại, lại không hề có động tác gì, nghĩ chắc là cô không biết xử lý như nào, liền đứng dậy đi tới chuẩn bị giúp cô một chút, dù sao cô cũng không muốn ở

lại đây lâu, đi cùng nhau là được rồi.



Còn chưa chờ Đường Uyển đi đến chỗ Lâm Nhược Khê, thì cô bất ngờ động thủ!



Trong mắt Lâm Nhược Khê lộ ra hàn ý, mặt không biểu lộ đưa tay nhanh như chớp chế trụ cổ họng người đàn ông tóc ngắn kia!



Ngay sau đó, cánh tay Lâm Nhược Khê dễ dàng đảo về phía trước, thân thể người đàn ông giống như chày gỗ bị ném mạnh xuống nền nhà!



ẦM



Xương cốt toàn thân gã giống như muốn tan ra, cổ họng bị chế trụ vô cùng khó thở, tròng mắt trừng lên như muốn rơi ra ngoài.



Lâm Nhược Khê từ từ đứng thẳng dậy, đôi giày cao gót màu trắng bóng

loáng không biết từ khi nào đã dẫm lên gương mặt tên kia, nghiền xuống

mũi gã, một dòng máu đỏ tươi nóng bỏng chảy ra.



Trên đôi giày màu trắng, một bông hoa máu tươi đẹp hiện ra.



Đó cũng không phải chủ yếu, càng quan trọng hơn là xương cốt ba người

đàn ông đều phát lạnh, giờ phút này trên người cô phát ra khí lạnh thấu

xương!



Loại áp lực tâm lý khó mà nói được này khiến bọn chúng cảm thấy mình vô cùng yếu ớt, giống như lá khô phiêu linh trong gió,

bất cứ lúc nào cũng có thể bị phá thành mảnh nhỏ.



Nếu bọn họ là nhân vật thế giới ngầm, thì họ tất nhiên biết được đây là sát khí ngưng thực không gì sánh được!



Lâm Nhược Khê còn đứng đó liếc mắt nhìn hai người đàn ông kia một cái, cả hai người đều rùng mình.



- Còn cần… uống một chén không?



Hai người đàn ông nuốt nước bọt, một người giọng run run nói:



- Không… không cần nữa…




- Chủ nhân, người phụ nữ kia nói, muốn gặp mặt ngài lần cuối, có chuyện muốn nói với ngài.



Mông Nguyệt?



Dương Thần nhíu mày, đều đã bảo thả cô ta đi rồi, sao vẫn chưa đi?



- Đưa cô ta đến đây.



Mông Nguyệt đã thay quần áo sạch sẽ, chải lại đầu tóc, thoạt nhìn gầy

hơn một chút, mang theo tư thái khiến người thương tiếc.



Nhìn thấy Dương Thần, ánh mắt cô có vẻ bình tĩnh hơn nhiều so với lúc trước.



- Bàn Nhược nói cô có chuyện tìm tôi, tôi phải mau chóng trở về ôm con gái, cô có việc thì nói nhanh?



Dương Thần không có hứng mắt to trừng mắt nhỏ với cô gái này.



Mông Nguyệt cắn chặt răng, trên mặt hiện lên chút đấu tranh, đột nhiên ánh mắt trở nên quyết tuyệt rồi thở hắt ra.



Mông Nguyệt quỳ rạp xuống trước mặt Dương Thần!



Điều này khiến Dương Thần và Bàn Nhược đều kinh ngạc, cô ta lại phát điên cái gì đây?



- Dương tiên sinh, tôi muốn trở nên mạnh mẽ!



Ánh mắt Mông Nguyệt tràn đầy kiên định và khát vọng, tràn ngập khao khát nhìn Dương Thần.



Dương Thần sửng sốt một lát, hí mắt nói,



- Vì sao phải trở nên mạnh mẽ?



Đáy mắt Mông Nguyệt chứa oán hận sâu sắc, giống như đi vào đầm lầy đầy bụi gai.



- Anh nói đúng, trước mặt lợi ích của gia tộc, tôi không là cái gì cả…

Tôi không cam tâm, những kẻ vô tích sự kia dựa vào tôi mới có những thứ

như ngày hôm nay, mà khi tôi lâm vào nguy hiểm, dựa vào cái gì mà bọn họ đối xử với tôi như vậy…



- Tôi không muốn tiếp tục bán mạng

cho đám người khiến tôi buồn nôn đó, tôi muốn sống vì chính mình… Tôi

muốn trở nên mạnh mẽ, muốn làm bọn chúng phải hối hận vì tất cả những gì chúng làm với tôi hôm nay!



Dương Thần coi như là nghe rõ

ràng, người này là bị đám người Mông Khai Nguyên làm cho đau lòng, cảm

giác bị gia tộc vứt bỏ khiến cô từ yêu sinh hận, nhìn rõ tất cả, quyết

tâm trả thù những người đó.



Nghĩ đến đây, Dương Thần ha ha cười:



- Hôm nay người ném cô xuống biển cho cá mập cắn là tôi, tuy rằng cô

của hôm nay có lẽ hận người của Mông gia, người của Hoa Nam bang coi

thường sinh mạng của cô hơn, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ

đem những phẫn nộ của mình chuyển lên người tôi.



- Tới lúc đó, cô cảm thấy mình đủ mạnh mẽ rồi, có lẽ sẽ nghĩ cách để tìm tôi báo thù, chẳng lẽ không đúng sao?