Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1415 : Lần đầu tiên nhìn không thấu

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Trung Hải, cuộc sống về đêm đã bắt đầu, ở một quán bar trên con phố,

ngọn đèn màu hồng khiêu khích thần kinh của mọi người, kích thích

hormone của thanh niên trẻ.



Dưới muôn nghìn ánh sáng, trong đám người rộn ràng nhốn nháo tới lui cũng là nơi chào hàng khói rượi, tiểu thương bán đồ ăn.



Trong một quán bar nhỏ không khí ngột ngạt, khách khứa bên trong không

hề nhiều như các quán bar khác, nhưng đã có khách của vài bàn nâng chén

uống rượu.



Nhưng, giờ khắc này, khiến không ít khách trong

quán và nhân viên phục vụ liên tục quay đầu lại nhìn là một người phụ nữ nhìn vô cùng yên tĩnh.



Cô mặc chiếc áo len màu xám, khăn lụa màu đen, quần dài bó sát người, gọn gàng mà thanh lịch. Những sợi tóc

đen dài rũ xuống tới hông, khuôn mặt nhìn nghiêng có chút mơ hồ tinh xảo đến tuyệt mỹ, da thịt non mịn, ở dưới ánh sáng của đèn nhìn trong suốt

như chạm ngọc.



Khí chất khiến người ta bái phục kia, cô gái

giống như tiên nữ không nhuộm khói lửa trần gian nay lại xuất hiện ở

nơi chốn vẩn đục này.



Cô đang ngồi bên cạnh quầy bar, một mình gọi một ly Whiskey, chậm rãi thưởng thức, tựa hồ như có tâm sự, uống rất chậm.



Khoảng vài phút sau, lại có một hình bóng xinh đẹp không hợp với quán bar nhỏ này đi đến.



Nhưng lúc này, đây lại là một phụ nữ nhìn khoảng ba mươi tuổi tràn ngập bộ dạng thùy mị, sợi tóc dài cao quý, một thân mặc váy mùa đông màu đỏ

đẹp đẽ quý giá, người sáng suốt vừa nhìn đã biết có giá trị xa xỉ.



Tuyệt sắc như vậy lại đến chỗ này? Khiến tất cả khách quen của quán bar đều có chút kinh ngạc.



Dường như vì sự xuất hiện hai người con gái dạng này ở đây, toàn bộ quán bar đều thêm phần màu sắc.



Rất nhanh, người thiếu phụ này đi tới bên cạnh cô gái tóc dài ở quầy

bar, lộ ra nụ cười động lòng người rồi yên lặng đi qua, ngồi xuống vị

trí bên cạnh cô.



- Cho tôi một ly Whiskey, giống cô ấy, cám ơn.



Phục vụ là một người thanh niên mới đến không lâu, đối mặt với hai mỹ

nữ phong thái hoàn toàn bất đồng, lại có chút mộng ảo giống nhau, sắc

mặt có chút mất tự nhiên, lập tức dùng sức gật gật đầu,



- Được, tiểu thư.



Từ đầu đến cuối, người con gái tóc dài không hề nhìn thiếu phụ phong

vận lấy một cái, giống như đắm chìm trong thế giới của mình, tất cả đều

không liên quan đến cô.



Mỹ phụ nâng uống hết nửa ly Whiskey,

nhấp đôi môi đỏ mọng phúng phính, nghiêng mặt nhìn người con gái bên

cạnh, có chút tò mò cười nói:
Đường Uyển nhịn không được hỏi.



Sắc mặt Lâm Nhược Khê có chút phức tạp, thật lâu sau mới thoải mái cười,



- Lần này chị thật sự nhìn sai rồi, em chẳng có nỗi khổ nào cả, chỉ là

có một chuyện, em thật sự không thể chịu đựng được thôi.



- Là chuyện của Lam Lam?



Lâm Nhược Khê gật đầu, hốc mắt hồng lên nói:



- Không chỉ là Lam Lam, nếu như Lam Lam là người mà anh ta cùng bất cứ

ai trong các chị sinh ra, em đều có thể tiếp nhận. Nhưng, Lam Lam là

Mười Bảy sinh ra.



- Em chỉ cần nhìn thấy Lam Lam liền giống

như nhìn thấy người phụ nữ kia xuất hiện trước mặt em nói với em, cho dù cô ta vĩnh viễn rời khỏi nhân thế, nhưng ở sâu trong lòng Dương Thần,

người anh ta yêu nhất chính là cô ta, chỉ cần Lam Lam ở đó, Dương Thần

sẽ không thể quên đi Mười Bảy.



- Chị biết không, ánh mắt anh

ta nhìn Lam Lam, thật dịu dàng, thật quý trọng, vô cùng hối hận. Cũng

bởi vì như thế, lòng em giống như bị chảy ra dòng máu nóng, như thế nào

cũng không ngừng lại được…



Đường Uyển không hiểu nhiều về

chuyện của Mười Bảy, nhưng cũng biết người phụ nữ đó đã khiến Dương Thần nản lòng thoái chí mà quay về Hoa Hạ.



- Lâm Nhược Khê, em cam tâm bại bởi một người phụ nữ đã chết sao?



Đường Uyển hỏi.



- A?



Lâm Nhược Khê khẽ cười, biểu lộ ra chút bất đắc dĩ,



- Cô ta đã chết, nhưng vĩnh viễn sống trong lòng người đàn ông kia, em đã thua một cách triệt để.



Đường Uyển đờ đẫn nhìn cô, giống như lần đầu tiên nhìn thấy, trong mắt vài phần mê muội,



- Chị phát hiện, lần này mình thật sự nhìn không thấu em.



- Nói như vậy, lần này em thắng rồi.



Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói một câu, ngửa đầu một hơi uống cạn rượu

Whiskey trong ly, thở ra một hơi, đặt xuống một tờ tiền màu hồng, xoay

người đi khỏi quán bar.



Nhưng đúng lúc này, một gã thân người cao lớn, mặc chiếc áo khoác ngoài màu lục, tóc ba phân mang theo hai

người đồng bạn, mặt mang theo nụ cười tà đứng trước mặt Lâm Nhược Khê.