Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1424 : Cơm có thể ăn bậy

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


- Ai, Ji Yoen, Dương tiên sinh là ân nhân cứu mạng của ông ngoại, cháu

cũng đừng đùa giỡn kiểu đó, tin rằng Kim Chul cũng không để ý đâu.



Park Cheon khuyên nhủ.



Kim Chul lúc này rất thức thời nói như người máy:



- Cháu không ngại.



Ji Yoen không thể né tránh, đành phải xoay người đi trước, thản nhiên mở miệng:



- Dương tiên sinh, đi theo tôi.



Hai người đi vào phòng khách, phòng ngày cách phòng ăn khá xa, cũng không sợ bị người khác nghe thấy cái gì.



Vài người hầu ở đại sảnh cũng bị Dương Thần đuổi đi, không khí lập tức trở nên yên tĩnh.



- Nói đi, có chuyện gì.



Ji Yoen có chút không kiên nhẫn ngẩng đầu, mắt cũng không nhìn Dương Thần.



Dương Thần hơi có chút đau lòng, đi tới trước mặt cô, nghiêm mặt hỏi:



- Ji Yoen, nói cho anh biết, có phải đã xảy ra chuyện gì không, là em đang giận anh chuyện gì đúng không?



- Tôi không rõ lời của Dương tiên sinh có ý gì, tôi rất ổn, không phiền anh quan tâm.



Ji Yoen nói.



- Đủ rồi!



Tiếng nói của Dương Thần bắt đầu trở nên nặng nề.



Ji Yoen cũng không sợ hãi, đôi con ngươi lãnh đạm trừng mắt nhìn Dương Thần:



- Đây là nhà của tôi, mời anh đừng dùng ngữ khí hung ác đó nói chuyện với tôi.



Dương Thần cố gắng khiến mình trở nên bình tĩnh, hít sâu một hơi,



- Ji Yoen, anh thật sự rất muốn biết, nửa năm này rốt cuộc là xảy ra

chuyện gì, em vì sao lại dùng ngữ khí xa lạ đó nói chuyện với anh? Có

phải ông ngoại em nói gì với em? Hay là em có nỗi khổ gì khác?



- Dương tiên sinh, anh không biết là vấn đề anh nghĩ đến rất kỳ quái

sao, chúng ta vốn không có quan hệ gì lớn, những chuyện lúc trước có thể xác thực là có chút gần gũi, nhưng đó là bởi vì ở chung dưới một mái

nhà, nhưng bây giờ chúng ta nửa năm không gặp, trở nên lạnh nhạt cũng là chuyện bình thường.



Dương Thần nghẹn lời, cúi đầu trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu lên nói:



- Được, em đã nói như vậy, anh chỉ yêu cầu em một chuyện cuối cùng.



- Chuyện gì.



- Trước kia em không gọi anh là ‘Dương tiên sinh’, anh muốn nghe lại một tiếng ‘Dương đại ca’.



Thân thể mềm mại của Ji Yoen khẽ run lên, chút biến hóa này đều lọt vào mắt Dương Thần.



Khóe miệng Dương Thần kéo lên một đường cong nhỏ, cô gái này quả nhiên

là che dấu cái gì, cô ấy là So Ji Yoen, không phải người khác.


- Uh… lúc ấy em hỏi chị Eum Jeong, chị ấy nói… không gọi lại.



Hai người lúc này đều nghĩ đến thứ gì đó, nhưng không khỏi trở nên trầm mặc.



Rất lâu sau, Ji Yoen mới mở miệng nói:



- Dương… Dương đại ca…



- Ừ.



Chân mày Dương Thần cau lại, hắc hắc cười nói:



- Em cuối cùng cũng trở lại làm Ji Yoen của anh.



Má lúm đồng tiền của Ji Yoen phiếm hồng, cắn cắn môi mỏng:



- Em… em mấy tháng trước, còn gọi cho anh và chị Nhược Khê, còn gọi rất nhiều điện thoại đến nhà ở Trung Hải, anh có phải…



- Không cần hỏi, một cuộc cũng không nhận được!



Dương Thần cười khổ nói:



- Ji Yoen, anh xem như hiểu được vì sao em hận anh như vậy. Có phải em

cho rằng, anh cùng Nhược Khê, vú Vương, đều là cố ý không nhận điện

thoại của em?



Ji Yoen nghe tới đó, nước mắt lại không giữ được mà tuôn rơi, mín miệng, hoa lê đái vũ gật đầu.



- Em… em cho rằng… Mọi người đều không cần em nữa… Hu hu…



Khóc đến sau này, Ji Yoen ‘oa’ một tiếng, trực tiếp nhào vào lòng Dương Thàn!



- Dương đại ca… em rất nhớ anh…rất nhớ mọi người… huhu…



Dương Thần hít vài hơi, nhẹ nhàng ôm cô, vỗ vỗ lưng cô,



- Cô bé ngốc, đã nói em ngày trước ngốc nghếch không chịu thưà nhận…

cho dù Dương đại ca em không tim không phổi, chị Nhược Khê của em cũng

không phải loại người như vậy.



- Nếu anh đoán không nhầm,

điện thoại em gọi đi đều bị người khác dùng thủ đoạn chặn lại, chỉ cần

là gọi đến khu vực Hoa Hạ đều bị chặn. Mà điện thoại bọn anh gọi đến,

khẳng định đều bị theo dõi, nhìn thấy dãy số của bọn anh, trực tiếp để

những người khác nhận, hoặc là không để cho em phát hiện.



Ji Yoen dựa vào Dương Thần, nước mắt làm ướt áo hắn.



- Nhất định là ông ngoại làm… Ông luôn nói với em, anh là muốn trốn

tránh, không muốn để chị Nhược Khê nghĩ gì, cố ý không liên lạc với em…



Ji Yoen hoàn toàn hiểu được.



Dương Thần cũng chỉ có thể nghĩ đến Park Cheon có thể làm như vậy, hắn

cũng có thể hiểu được ông ta vì sao lại như vậy. Chỉ là, khiến Ji Yoen

đau khổ như vậy, thật là đáng chết.



Đương nhiên, ông ta dù sao cũng là ông ngoại Ji Yoen, là người thân, Dương Thần cũng sẽ không hạ độc thủ với ông ta.