Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 145 : Người kế nhiệm

Ngày đăng: 14:01 19/04/20


Ngô Nguyệt trong bộ trang phục cứng nhắc mang laptop và tập hồ sơ rất nhanh chóng bước vào văn phòng, cơ bản không hề nhìn Dương Thần và Triệu Hồng Yến mà trực tiếp cúi đầu hỏi Lâm Nhược Khê:



- Chủ tịch Lâm, xin hỏi đã có chuyện gì vậy?



- Cô làm giúp tôi một bảng thống kê tổng thể thành tích, lương lậu của Triệu Hồng Yến trong ba năm nay so với ban Quan hệ xã hội.



Ngô Nguyệt lập tức mở máy tính, bàn tay với những ngón tay thon mảnh sau một hồi gõ trên bàn phím liền nói:



- Thành tích của Triệu Hồng Yến trong ba năm nay lần lượt là một triệu năm trăm sáu mươi, một triệu bảy trăm ba mươi, và hai triệu mốt, lương và thưởng bình quân mỗi năm khoảng hai trăm nghìn, ở mức trên trung bình trong Ban quan hệ xã hội.



Lâm Nhược Khê gật gật đầu.



- Cô giúp tôi soạn thảo một bản hợp đồng, lương thưởng của Triệu Hồng Yến trong mười năm tới giảm đi một nửa, công ty trả trước một triệu năm trăm nghìn vào tài khoản của cô ấy làm khoản đặc biệt, những điều kiện hạn chế cụ thể cô cứ xem làm thế nào cho hợp lý.



Ngô Nguyệt nhíu mày;



- Chủ tịch, cho phép tôi phát biểu ý kiến được không?



- Sao? Cô không đồng ý sao?



Lâm Nhược Khê hỏi.



- Đúng vậy, làm một nhân viên ban Quan hệ xã hội, thời gian mười năm quá dài, rất ít người có khả năng tăng cường hoặc duy trì lượng đơn hàng, đặc biệt là những cô gái trẻ, cùng với tuổi tác rõ ràng sẽ có sự tuột dốc. Hợp đồng như vậy mức độ rủi ro quá cao.



Ngô Nguyệt bình tĩnh trả lời.



Không đợi Lâm Nhược Khê lên tiếng, Dương Thần ở bên cạnh không kìm chế được cười nói:



- Tôi nói “màn hình phẳng” này, đầu cô có phải làm bằng máy không vậy? Trước kia cứ nghĩ là có vóc dáng cô có vấn đề thôi, hóa ra đến đầu cô cũng thiếu sót nữa à? Công ty cũng chẳng phải của cô, tiền cũng chẳng tiêu tiền của cô. Một triệu năm trăm ngàn đối với công ty này mà nói nhiều thế sao? Nếu như người ta không phải vì có việc gấp thì có thể bán mình kí vào bản hợp đồng mười năm như vậy không?



- Dương Thần, không cần phải nói nữa. Thư ký Ngô nói cũng đúng là tình hình thực tế.



Triệu Hồng Yến vội vã ngăn cản, mặc dù cảm động vì việc Dương Thần nói thay cho cô nhưng cô không muốn làm Lâm Nhược Khê phải khó xử.



Ngô Nguyệt lạnh lùng liếc Dương Thần.



- Tôi làm việc gì cũng là vì suy xét cho lợi ích của công ty và Chủ tịch.



- Đủ rồi..



Lâm Nhược Khê nhìn hai người có phần đau đầu lại thở dài:



- Ngô Nguyệt, cứ làm như tôi nói, tôi tin tưởng Hồng Yến.



Ngô Nguyệt lúc này không nói thêm gì chỉ vâng một tiếng rồi lùi ra.




Dương Thần nhíu mày:



- Cô ấy đã giết người?



- Giết rồi, 3 người, toàn là những tay cầm đầu hội Tây Minh. Em yêu cầu cô ấy mỗi người ba phát đạn, cô ấy đã làm được làm em rất bất ngờ.



Sắc Vi nói hời hợt.



Dương Thần thở dài:



- Chúc mừng em, hi vọng người nối nghiệp em có triển vọng.



Sắc Vi xoa mặt Dương Thần



- Ông xã, có phải anh cảm thấy em rất tàn nhẫn, ích kỷ? Có lúc em cũng thấy mình rất tàn bạo, thậm chí vừa rồi em cũng cảm thấy trong một khoẳnh khắc, Dung Dung cô ấy rất hận em.



- Anh chỉ có thể nói, những việc em làm này còn xa mới đến tiêu chuẩn tàn bạo của anh, thậm chí Dung Dung hận em cũng là bình thường, nếu không cô ấy đã là nữ ma đầu rồi.



Dương Thần thật thà nói.



- Cô ta thật sự rất xuất sắc, thoạt nhìn có vẻ yếu đuối nhưng tâm trí lại rất vững vàng, sau này cô ấy sẽ kiên cường hơn bất kỳ ai. Cô ấy cũng rất thông minh, rất nhiều việc không cần phải nói cô ấy cũng có thể hiểu, quan trọng hơn nữa là cô ấy biết rõ mình cần gì. Đối với những quyết đoán quan trọng cô ấy sẽ không mềm lòng. Người như vậy mới có thể dẫn dắt được một bang hội vững bước.



Dương Thần cứ nghĩ đến việc một Trần Dung dịu dàng thanh khiết sau này sẽ trở thành một chị hai xã hội đen là lại thấy đau đầu, hơi siết thân thể của Sắc Vi vào lòng, cảm nhận sự đàn hồi trên thân hình tuyệt mỹ của cô.



- Bảo bối Sắc Vi, đừng nói những chuyện này nữa, hai ngày nữa anh phải đi Hồng Kong công tác, có lẽ phải tuần sau anh mới về, hôm nay tới để chào em một tiếng.



Sắc Vi sớm đã quen với việc bị Dương Thần quấn chặt lấy người, lúc này cũng thở hổn hển nói:



- Đừng…đừng ở đây, vào phòng đi..



- Làm xong ở đây rồi vào phòng sau cũng được.



Dương Thần cười xấu xa lần lần cởi bỏ chiếc vày dài của Sắc Vi, bàn tay tham lam bắt đầu vân vê khắp cơ thể cô..



Cảm nhận được làn da mình đang bị một bàn tay thô ráp sờ nắn, Sắc Vi bắt đầu run rẩy:



- Nhưng…nhưng em vẫn còn dính máu…để em đi tắm cái đã…



- Anh vốn thích vị máu trên người em..



Dương Thần mặc kệ Sắc Vi đang rên rỉ, tiếp tục tấn công.



Tiếp đó, nơi ấy bắt đầu vọng ra tiếng rên của đôi nam nữ…