Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 146 : Tiếp viên hàng không

Ngày đăng: 14:01 19/04/20


Qua ngày hôm sau cũng đã đến thứ tư, Dương Thần kiên nhẫn chờ đợi đến ngày đi công tác.



Buổi sớm lúc ăn sáng, ít khi Lâm Nhược Khê nói được mấy câu, nhưng cũng không ngoại trừ căn dặn công việc ở bên đó, thậm chí đến những câu nói dễ nghe như “đi đường cẩn thận” hay như “mã đáo thành công” người phụ nữ này cũng không dùng.



Trước đó có Ngô Nguyệt thư ký của Lâm Nhược Khê đã thu xếp xong xuôi, là chuyến bay lúc 9 giờ sáng, tới Hồng Kông cũng vừa kịp giờ cơm trưa, sẽ có tập đoàn Mộ Vân ở Hồng Kông tiếp đãi.



Về phần Tăng Tâm Lâm, sau khi được biết không phải đích thân Lâm Nhược Khê tới bèn sát giờ đổi thành phó tổng giám đốc Lục Đào của công ty truyền thông Trường Lâm cùng đi, còn gã thì vẫn ngồi ở Trung Hải, cũng giống như Lâm Nhược Khê, đợi kết quả cuộc trao đổi khảo sát lần này xong thì tập đoàn Mộ Vân sẽ tới Trung Hải để ký hợp đồng. Đây gọi một cách mỹ miều là “tín nhiệm vô điều kiện”.



Sự thay đổi này làm Dương Thần có phần tức giận, vị học trưởng này rõ ràng có ý đấu với mình đây, Lâm Nhược Khê ở đâu gã ở đó. Không thể chơi như vậy được, như thế chẳng phải bằng nhau hết hay sao?



Nhưng Dương Thần không phải chủ tịch, cũng không có can đảm nói với Lâm Nhược Khê hắn sát giờ lại quyết định không đi, bằng không cô nàng kia ánh mắt lạnh như băng đảm bảo dám đóng băng hắn lắm, thế nên chỉ đành giơ đầu chịu trận thôi.



Có người nói trên đời này không có người đàn ông sợ vợ mà chỉ có người đàn ông yêu vợ. Dương Thần thấy đây chính là lời tự an ủi của những gã đàn ông sợ vợ.



Sau khi cho xe vào bãi đỗ xe của sân bay, Dương Thần kéo chiếc vali du lịch nhỏ đến sảnh đi trong nước.



Ánh sáng chiếu xuyên suốt, đại sảnh sân bay sáng choang, rất dễ dàng để Dương Thần tìm thấy Mạc Thiện Ny đã tới đó trước.



Mặc áo sơ mi hồng nhạt, bên ngoài là áo khoác trắng, bên dưới là váy ngắn màu xanh trắng để lộ ra đôi chân dài trắng nõn trong đôi guốc hồng. Mái tóc vốn dài đến ngang eo đã cắt ngắn đi một chút, đeo cặp kính râm nhạt màu.



Mặc dù che khuất gần nửa khuôn mặt xinh đẹp nhưng cô vẫn thu hút gần như toàn bộ ánh nhìn của đám đàn ông đứng quanh khu vực đó. Có những người phụ nữ mà chỉ cần nhìn khí chất có thể nhận ra diện mạo, đây chính là lí do Dương Thần chỉ nhìn qua đã nhận ra cô.



- Trưởng phòng Mạc đã ăn cơm chưa vậy?



Dương Thần như không có việc gì chào hỏi một câu khá vô duyên đi về phía Mạc Thiện Ny.



Mạc Thiện Ny liếc mắt nhìn hắn, cặp kính râm che khuất không nhìn ra thần sắc, cô bình tĩnh gật đầu cũng không trả lời.



Dương Thần thở phào, xem ra Mạc Thiện Ny khá lạnh nhạt không phải là cố ý nhắm vào mình. Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, lần này đi Hồng Kông để bàn chuyện làm ăn, không thể vì tình cảm riêng tư mà làm hỏng công việc, đó không phải là phong cách của Mạc Thiện Ny.


Khoang thương nhân ít người hơn tưởng tượng, có mười mấy ghế ngồi, ngoài bốn người họ ra chỉ còn có hai người khác nữa. Chủ yếu là vì chuyến bay đi Hồng Kông cũng nhiều, lại không phải mùa cao điểm du lịch nên cũng không lấy gì làm lạ.



Điều làm Dương Thần bất ngờ chính là An Tâm không ngờ lại là tiếp viên trưởng đoàn bay, các chỉ dẫn an toàn bằng tiếng Anh và tiếng Trung trước khi cất cánh đều do cô thực hiện, điều này có nghĩa là không phải người ta rảnh rỗi làm cho vui mà chính là tiếp viên hàng không chuyên nghiệp.



Sau gần nửa tiếng chờ đợi nhàm chán cuối cùng máy bay cũng cất cánh bay thẳng lên mây xanh.



Sau khi phát hiện ra hành khách trong khoang thương nhân không đến một nửa, Mạc Thiện Ny cũng rất linh hoạt đổi chỗ ngồi ra một góc cách xa Dương Thần, không buồn đả động gì tới hắn, còn Lục Đào và thư ký của y thì ngồi rong một góc khuất, hai người tình chàng ý thiếp, chốc lát lại còn động chân động tay làm trò phía dưới làm mặt cô thư ký cứ ửng đỏ, đúng là ân ái nhanh.



Không quá lâu, An Tâm đảy xe đi ra, gương mặt mang nụ cười chuyên nghiệp, đưa đồ uống đến cho hai khách phía trước.



Lúc đến chỗ Mạc Thiện Ny, cô lạnh nhạt gọi cốc nước rồi nhắm bắt bắt đầu ngủ, còn Lục Đào liên tục xua tay không cần gì cả, tiếp tục nói chuyện với cô thư ký của gã.



An Tâm đi tới cạnh Dương Thần, hỏi một cách máy móc xem hắn muốn uống gì.



Dương Thần cũng không nói, không ngừng thăm dò đường cong của An Tâm bên trong bộ đồ tiếp viên hàng không kia, trong đầu khấp khởi những ý tưởng.



- Này sói háo sắc, đừng nhìn tôi như thế chứ, tôi còn phải làm việc đấy!



An Tâm cau mày, thoáng đỏ mặt nói nhỏ.



Dương Thần bật cười rồi chộp lấy bàn tay nhỏ nhắn của An Tâm:



- Công việc của cô không phải là phục vụ khách hàng sao, bây giờ tôi chính là khách hàng, tôi đang cần uống nước, cần cô, vậy thì phải làm sao?



An Tâm bị Dương Thần nắm chặt tay, trong lòng bỗng run rẩy, cô vốn nhạy cảm, lần đầu tiên cuồng nhiệt với Dương Thần, cái cảm giác khi ấy, cô không thể nào quên được, mặc dù đã cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng bây giờ Dương Thần đột nhiên xuất hiện, làm cô cảm thấy rất bất an.



Hai giọt nước mắt long lanh rơi ra, An Tâm khẽ cúi xuống nói gì đó với Dương Thần, rồi xấu hổ rụt tay về đẩy xe đi mất.



Dương Thần cảm thấy rất bất ngờ, cho dù hắn đã “xông pha” rất nhiều lần, nhưng nghe mấy lời của “hồ ly tinh” ấy, hắn vẫn không kiềm được, nuốt nước bọt ừng ực.