Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1456 : Duyên như sương mai

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


Bị Thái Ngưng la như vậy, Đường Lộ Di đột nhiên giật mình tỉnh lại,

xoay người đứng lên, nhìn Thái Ngưng và Dương Thần cùng đến, ánh mắt

phức tạp mà vùng vẫy.



- Các con… đến rồi.



Giọng nói Đường Lộ Di run rẩy, muốn nói lại thôi mà cười.



Thái Ngưng càng lúc càng cảm thấy bất thường, đi đến trước mặt Đường Lộ Di, nắm lấy tay sư phụ, liền cau mày nói:



- Sư phụ, tay sư phụ lạnh quá, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gọi con và Dương Thần đến đây gấp như vậy, sư phụ đừng dọa con nha.



Đường Lộ Di nhìn người đệ tử thân truyền mà mình xem trọng nhất, sự quan tâm trong mắt Thái Ngưng chân thành vô cùng, khiến cô cảm động.



Hễ nghĩ đến việc đó… thì lòng quặn đau …



Con mắt Đường Lộ Di đã ươn ướt, đưa tay nhẹ nhàng xoa gương mặt Thái Ngưng,



- Con à, sư phụ… có lỗi với con.



- Ý… gì vậy?



Vẻ mặt Thái Ngưng khó hiểu.



Đường Lộ Di xoay đầu nhìn Dương Thần đang đứng ở phía sau, đi thẳng tới, đứng trước mặt cách Dương Thần hai thước.



Dương Thần và Thái Ngưng với ánh mắt ngạc nhiên, Đường Lộ Di… quỳ xuống!



- Sư phụ!?



Thái Ngưng kinh hãi hét.



Dương Thần cũng sững sờ tại chỗ, cũng quên mất ngăn cản.



Đến lúc phản ứng kịp, Dương Thần vội đi đến đỡ Đường Lộ Di đứng dậy.



- Ai… sư phụ của Ngưng Nhi… ây… Đường tiền bối, ây da con nói.. người đẹp? Chị? Thím? Sư… sư phụ quỳ con làm gì chứ!?



Dương Thần kéo Đường Lộ Di đứng dậy.



Nhưng Đường Lộ Di không chịu, vừa kéo lên, lại quỳ xuống, hơn nữa còn là cái khấu đầu lớn tiếng lên sàn nhà!



- Dương thiếu gia! Xin cậu cứu con gái của tôi! Xin cậu đó!! Hu hu…



Đường Lộ Di khóc nức nở, nói lớn.



- Con gái cô?!



Vẻ mặt Dương Thần khó hiểu, nhìn Thái Ngưng, sắc mặt cô cũng kinh ngạc như vậy, đầy vẻ nghi hoặc.



- Sư phụ, người sao vậy… sao đột nhiên lại có con gái? Sao con chưa từng nghe người nhắc qua?



Thái Ngưng tiến đến dìu Đường Lộ Di, muốn sư phụ đứng lên.


Về sau thu Thái Ngưng làm đồ đệ, kỳ thực

là xem Thái Ngưng như con gái của mình, cho nên dạy dỗ rất nghiêm khắt,

nhưng cũng thương yêu rất sâu lắng.







Nghe Đường

Lộ Di kể lại những chuyện đã qua, Dương Thần sờ sờ cằm, thầm nghĩ, chẳng trách trước đây Đường Lộ Di không chào đón mình, thì ra là đã bị đàn

ông của gia tộc ẩn thế bỏ rơi qua.



Cái lần ở Đường gia bảo,

Thái Ngưng cũng đề cập qua tình cảm tổn thương của Đường Lộ Di, chỉ là

không ngờ lại dính líu đến gia tộc ẩn thế, chẳng trách lúc đề cập đến

gia tộc ẩn thế, sắc mặt sư phụ lúc đó là lạ.



Thật ra thì cũng giống với vú Vương, chỉ là vú Vương đáng thương hơn, căn bản không biết Tiêu Mạc Tranh là ai.



Có thể Đường Lộ Di là người tập võ, lại có bối cảnh gia tộc cổ võ, cái người tên Vương Thánh đó, mới để lại chút tin tức, dù sao, để lại những tin tức này cho vú Vương, vú Vương cũng không hiểu.



Về phần miếng Bồ Đề đan, đối với người của gia tộc ẩn thế mà nói, cũng không quá quý báu.



- Sư phụ, không phải ạ, nếu như người đó là gia tộc ẩn thế, không phải gia tộc ẩn thế chỉ có Lạc gia, Tiêu gia và Ninh gia sao? Sao lại mang

họ Vương? Chẳng lẽ là nặc danh?



Tiêu Ngưng có chút hoài nghi nói.



Đường Lộ Di lau nước mắt, gật đầu nói:



- Cha ta nói qua, người của gia tộc ẩn thế đa số thay tên đổi họ khi đi lại ở tục thế. Tuy nhiên, cũng không phải tất cả. Nói chung, tuy gia

tộc ẩn thế chỉ có ba gia tộc, nhưng kỳ thật không chỉ có ba nhà.



- Chẳng qua theo sự biến đổi của thời đại, các gia tộc nhỏ khác, phụ

thuộc vào ba gia tộc, thành gia tộc chư hầu, dù sao mỗi gia tộc đều có

thực lực của riêng mình, muốn thâu tóm tất cả, ba gia tộc không ai dám

mở miệng.



- Có phải tên thật đều không quan trọng, con muốn biết, con gái sư phụ làm sao rồi.



Dương Thần hỏi.



Đường Lộ Di nghe thấy hai chữ “con gái”, lộ ra vẻ thống khổ, lấy từ

trong lòng ra miếng ngọc bội màu xanh, phía trên có khắc đóa hoa lê sống động.



- Tối hôm qua, có người đem miếng ngọc bội hoa lê này, cùng với mảnh giấy, bắn vào trong phòng ta.



Đường Lộ Di đem miếng ngọc bội đến trước mặt Dương Thần, nói:



- Đây là ngọc bội năm xưa ta đeo cho Tiểu Thư của ta, là miếng ngọc ta mang theo từ nhỏ, ngọc Côn Luân tốt nhất, ta tuyệt đối không nhận lầm.



Sau đó, Đường Lộ Di lại lấy mảnh giấy đã ố vàng ra, đưa cho Dương Thần.



Dương Thần cầm mảnh giấy nhìn chăm chú, chân mày lập tức nhíu lại, toát lên vẻ hoài nghi.