Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1537 : Man Châu, Sa Hoa

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Ads

Đôi song đao pháp bảo này trông thật rạng rờ, thật sự lại rất

đẹp.



- Là Mạn Châu Sa

Hoa sao? Cái này chính là một trong những pháp bảo trung thượng phẩm nổi danh

nhất trong Huyễn cảnh đấy, ông xã, anh lấy từ trướng lão nào của Lạc gia



vậy?



Tiêu Chỉ Tình lập tức nhận ra, nói.



Dương Thần đâu nhớ nhiều như vậy, gục gậc đầu nói:



- Lần trước tại

Tiêu gia giết một đống người, lần này đến Lạc gia lại làm thịt một nhóm nữa,

pháp bảo cũng lấy thêm được một ít, đồ thường thì anh không nhặt. Anh chi cẩm

thấy song đao này rất phù hợp với tư thái của Trinh Tú nên đưa cho cô ấy dùng,

sao, rất nổi tiếng ư?



- ưh, pháp bảo song

đao rất ít ỏi, Mạn Châu Sa Hoa chính là cái nổi bật nhất, Mạn Châu có thể gia

tăng mật độ linh khí được hình thành, còn Sa Hoa lại hạ thấp lực cản trớ linh

khí, trong khi tấn công, tốc độ có thể tăng lên rất nhanh khiến cho đối thủ

chưa kịp chuẩn bị.



- Nếu sử dụng nó tốt,

thì với thực lực của song đao, kẻ địch rất khó thích ứng với nhịp điệu lúc

nhanh lúc chậm, nhưng nếu sử dụng không tốt, sẽ nguy hiểm đến bản thân, dù sao

đây cũng là pháp bảo tấn công tương đối gần thân.



Tiêu Chỉ Tình nói.



Không đợi Dương Thần nói nhiều, Trinh Tú đã lấy đôi song đao

từ tay Dương Thần, ôm vào trong lòng, vui vẻ vô cùng, trong mắt hiện lên sự

hưng phấn đỏ ửng.



- Mặc kệ nó như thế

nào, Dương đại ca nói cho em, thì nó chính là của em, chăm chi luyện tập là được,

không luyện thì rất phí.



Trinh Tú lộ ra vẻ sảng khoái.



Đôi song đao này thật sự rất đẹp, giống như là hàng mĩ nghệ do Thiên

Công tạo ra,



nói nó là vũ khí giết người thật là có chút không tin, khó

tránh khỏi việc cô ấy rất thích,



những cô gái khác đều lộ ra chút hâm mộ.



- Ông xã, anh cũng

thật bất công, chi có quà cho Trinh

Tú.



An Tâm không chịu, túm lấy cánh tay Dương Thần làm nũng nói.



Trinh Tú lập tức há miệng, thè lười:



- Chị An Tâm thật

không biết xấu hổ, đã lớn tuổi như vậy mà vẫn còn làm nũng.



- Em... Cái con bé

này!



An Tâm đỏ mặt xấu hổ, chạy đến chỗ Trinh Tú chọc lét cô.



Dương Thần thấy hai cô gái này nô đùa với nhau, bèn lấy từ

trong nhẫn không gian ra một đống lớn pháp bảo, bày tất cả ra bãi cỏ.


Đang nói, Cartherine lại còn cố gắng hôn lên má Dương Thần,

để lại một dấu son môi.



Dương Thần đột nhiên phát hiện ở phía sau có chút lành lạnh,

quay đầu lại ngượng ngùng cười, quả nhiên các cô gái đang nhìn mình với ảnh mắt

quỷ dị.



Dương Thần cảm thấy đau đầu, tuy đây chẳng qua chi là nghi

thức xã giao, nhưng ai cũng biết mối quan hệ của hắn với Cartherine không bình

thường, lại còn xác nhận đã có quan hệ thân xác rồi.



Đến hôm nay, Jane cũng đã là nữ nhân của mình, có nghĩa là

hai mẹ con họ... Song



sát?



- Ngài khỏe chứ,

Minh Vương các hạ!!



Một âm thanh giòn giã vang lên từ bên cạnh, là lời nói của

người con gái da trắng bên cạnh.



Dương Thần lúc này mới có chút phản ứng, nhớ lại, cười nói:



- Cô là Grace phải

không, học sinh của Jane?



Grace ánh mắt sáng lên, kích động khuôn mặt trở nên hồng hồng,

cố sức gật đầu:



- Vâng! Minh Vương

các hạ vẫn còn nhớ tôi sao!



- Đương nhiên, cô

đã từng cứu người con gái của ta, ta đương nhiên sẽ nhớ cô.



Dương Thần thân thiết sờ đầu cô, giống như cô gái này là em

gái của hắn.



Grace xấu hổ nói:



- Việc cứu Tiêu tiểu

thư, tôi... tôi kỳ thật không làm cái gì cả...



Các cô cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, nên Jane đã kể lại

chuyện chữa trị cho Tiêu Chi Tình ở Luân Đôn lúc đó, Tiêu Chi Tình cũng tiến tới

bày tỏ sự cảm kích.



- Làm sao mà em lại

mang cô ấy đến đây.



Dương Thần hỏi Jane, phát hiện ra mình còn chưa biết rõ hoàn

cảnh của Grace.



- Sau khi Grace

theo em, em phát hiện ra cô ấy học tập rất nhanh, điểm mấu chốt là thái độ rất

chuyên nghiệp, lại có khả năng học tập thiên phú, chi là lúc trước được giáo dục

không tốt, nên mới không phát huy được tài năng.



- Em đã huấn luyện

Grace thành trợ thủ đắc lực, sau đó có thể kế thừa một bộ phận y bát, đương

nhiên thỉnh thoảng muốn nhờ cô ấy trợ giúp trong việc nghiên cứu.



Jane tiếp tục nói.



Grace thẹn thùng cúi đầu, vẻ mặt hiện lên sự vui vẻ.