Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1549 : Ninh Nhược Trúc

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Nghe thấy lời nói này của Ninh Chính Phong, mọi người mới phát hiện ra

thần lôi còn chưa xuất hiện, không khỏi lo lắng cho một cao thủ tài năng tuyệt diễm của gia tộc, dù sao thì đến hôm nay, các bậc Thái Thượng

trưởng lão còn không thể đột phá được Cửu thiên thần lôi kiếp, trước mắt đã có người có thể chống cự được với Lạc Thiên Thu.



Một lát

sau, sức mạnh của đất trời cuối cùng cũng lộ ra, một con giao long màu

xanh uốn éo giống như thần lôi, hào quang lóe sáng, ầm ầm phóng xuống

khu vực Ninh Nhược Trúc đang bế quan!



Ầm ầm!!



Thanh thế cuồn cuộn, một luồng linh khí khủng bố bắt đầu chuyển động,

khiến cho không ít tu sĩ Ninh gia theo bản năng đều lùi lại, thậm chí

không ít người tu vi thấp đã vận chân nguyên hộ thể, tránh cho mình khỏi bị nội thương.



Xuất hiện trước mặt mọi người, là một màu xanh âm u, giống như là bắt nguồn từ một thế giới khác.



- Thứ này… thật quá khinh khủng… Tam muội trên tay lại không có thứ pháp bảo nào, có thể chống đỡ được nó sao!?



Ninh Chính Cương sợ hãi nói.



Ninh Chính Thuần nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch:



- Khó mà nói trước được điều gì… chỉ sợ chúng ta cũng như vậy, không

thể nào tới gần phạm vi trong phạm vi 30 thước, thần hồn đều bị đánh

tan, như vậy thì tam tỷ… có thể chịu được ba lượt không?!



Mọi người bàn luận ầm ĩ, có trưởng lão còn hối hận vì lúc trước không

đưa cho Ninh Nhược Trúc một pháp bảo có tính phòng ngự.



Ninh Chính Phong trầm mặc không nói, trong mắt lộ ra vẻ quỷ quyệt, giống như là đang trông chờ cái gì…



Một lúc sau, đạo thần lôi thứ hai cũng phóng xuống.



So với lúc trước, đạo Thái Thanh Thần lôi thứ hai đánh xuống, khiến cho nhiều phần kiến trúc của Ninh gia bị nghiền nát, thậm chí đã tạo ra một hố sâu cực lớn.



Mà sau khi thần lôi đánh xuống, trong nháy mắt, từ mặt đất lóe ra một luồng ánh sáng vàng…



Tình huống này, có nhiều người tinh mắt có thể phát hiện ra, nhưng lại không thấy có gì khác thường.



Tuy nhiên, một số cao thủ vẫn có thể cảm nhận được, chân nguyên uy áp

của Ninh Nhược Trúc cũng không bị hao tổn gì, giống như là uy lực của

thần lôi gây ra là không lớn.



Điều này cũng làm cho nhiều người cảm thấy kì lạ, không biết Ninh Nhược Trúc làm cách nào có thể chống đỡ được thần lôi.



Cuối cùng, đạo thần lôi thứ ba cũng đánh xuống, giống như muốn phân tách đất trời, bùng nổ đánh xuống!



Ầm ầm!!!


- Ông có thể nói rõ hơn được không?



- Có gì không vui chứ, ít nhất nói mấy câu thôi, cháu cự tuyệt sứ

giả Hồng Mông, nên bây giờ người ta đã tìm tới Dương gia chúng ta… cháu

để một mình ta trong nhà, phải đối đãi với bọn họ như thế nào đây…



- Huyền Cơ Tử… đang ở trong nhà chúng ta?



Trong mắt Dương Thần lóe lên một tia hàn quang, không nghĩ là tên này

thậm chí còn chưa chịu bỏ qua, lại đến tìm Dương Công Minh, không khỏi

nhíu mày nói:



- Bọn chúng sao lại vượt rào thế, số 1 không ở Yến Kinh? Chẳng lẽ y không quản?



- Từ lúc nào số 1 liên quan đến Hồng Mông? Người kia ông có thể suy đoán được không?



Dương Thần ngạc nhiên, cảm thất kì quái, hắn không hề có quan hệ gì với Hồng Mông cả, chỉ có một chút liên quan đến Viêm hoàng thiết lữ mà

thôi.



- Đặc sứ rất tức giận, nói là muốn thông bóng lại cho

Thái Thượng trưởng lão ở Hồng Mông, ta chỉ là một lão già, không thể xử

lí được chuyện này, cháu nhanh quay về đi, việc này do cháu gây ra, cháu phải tự mà xử lí…



Dương Công Minh sau khi lầm bầm nói vài câu, liền ngắt điện thoại.



Dương Thần cất điện thoại đi, nói rõ tình hình với các cô gái, ý định quay trở lại Yến Kinh.



Các cô tỏ ra vẻ thông cảm, kỳ thật lần này Dương Thần ở với các cô lâu

như vậy, dù sao cũng có nhiều người đang tìm Dương Thần, không về xử lí

một chút thì sẽ gây thêm phiền phức.



Ánh mắt hướng về phía Đường Uyển, Dương Thần do dự hỏi:



- Tiểu Uyển, anh có thể đưa em đi theo gặp ông ta, nhưng nếu như em không muốn thì…. Cũng không nhất thiết phải làm việc đó.



Đường Uyển xoa xoa đôi bàn tay trắng như phấn, giương mắt lên nói:



- Đương nhiên là muốn đi, em đã nghĩ thông rồi, như lời anh nói, chúng

ta không còn đường lui, nếu ngay cả kẻ thù của cha mẹ mà còn không dám

đối mặt, thì sau này làm sao mà sống được bên cạnh anh đây.



Dương Thần hiểu ý cười, ôm lấy Đường Uyển, phi thân về Yến Kinh.



Một lúc sau, Dương Thần ôm Đường Uyển hạ xuống hậu viên Dương gia, một

đám hộ vệ Dương gia đã bị Dương Công Minh đuổi đi, bày tỏ sự lễ phép đối với người khách.



Bên bàn đá trong viện, Dương Công Minh đang ngồi một mình, đứng bên cạnh còn có ba tên mặc quần áo khác nhau, im

lặng chờ đợi.