Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1550 : Không phí một binh một tốt
Ngày đăng: 14:19 19/04/20
Trong ba người thì Dương Thần nhận ra hai người, một người lưng đeo phi
kiếm là Tuyệt Kiếm đạo nhân, cùng với tiền bối của phái Côn Lôn Lăng Hư
Tử.
Tuy nhiên, Lăng Hư Tử so với lúc trước đã có tiến bộ không nhỏ, đã tiến đến Quỳ Thủy sơ kì.
Còn một gã tóc đen râu dài hắn chưa từng gặp bao giờ, trên người mặc
một chiếc áo bào màu tím, lộ ra vẻ đạo cốt tiên phong, tu vi Minh Thủy
sơ kì, không cần đoán cũng biết, đây chính là Huyền Cơ Tử.
Dương Công Minh vẫy tay chào Dương Thần, sau đó tươi cười với ba người
Huyền Cơ Tử, chậm rãi đi bộ ra khỏi sân nhỏ, giống như không cần biết
thêm điều gì.
Khi thấy Dương Thần và Đường Uyển xuất hiện,
Huyền Cơ Tử vuốt râu, từ từ nhấp một ngụm trà, vẻ mặt rất bình thản,
cũng không có ý đứng dậy chào.
Ngược lại, Lăng Hư Tử đứng lên đầu tiên, có chút vui mừng mà nói: đọc truyện mới nhất tại tung hoanh. com
- Dương Thần, không ngờ mới có một hai năm không gặp, mà người lại gây
ra náo loạn lớn như thế ở Huyễn Cảnh, tu vi lại đạt đến cảnh giới kia
thật sự là khiến cho ta cảm thấy khâm phục.
Dương Thần đối
với tu sĩ của Côn Lôn vẫn có chút thiện cảm, trước đây chính là do y chỉ dẫn nên mới bước qua được cảnh giới Tiên Thiên.
Lần này gặp lại, Lăng Hư Tử cũng không thay đổi thái độ, chân thành chúc mừng hắn.
- Đạo trưởng cũng có tiến bộ không nhỏ, không biết đã tiến vào Huyền giai chưa?
Dương Thần thuận miệng hỏi.
Lăng Hư Tử nói:
- Mới tiến vào Huyền giai không lâu, tuy nhiên so với cậu thì còn kém xa.
Do tác dụng của Nhất Diệp Chướng Mục nên Dương Thần có thể đè nén được tu vi, không ai có thể nhìn ra, nhưng việc Dương Thần đạt đến Thái
Thanh Thần lôi kiếp ở Huyễn cảnh ai ai cũng biết, nên cũng không cần
hoài nghi.
- Hừ
Huyền Cơ Tử lúc này lạnh giọng nói:
- Lăng Hư Tử, lần này đến đây, không phải cho ngươi có cơ hội nói chuyện đâu.
Lăng Hư Tử sắc mặt cứng đờ, cũng biết là không phải, lùi lại phía sau,
tất nhiên dù sao Huyền Cơ Tử vẫn là trưởng lão, nên y không thể chống
Lăng Hư Tử hô to.
- Không cần đâu
Dương Thần cười lạnh nói:
- Tiêu gia và Lạc gia tốt xấu thế nào ta cũng đã đánh hai trận, nếu có
bản lĩnh thì chúng có thể đến đoạt pháp bảo và linh đơn của ta.
- Bầy rùa già của Hồng Mông này thật ngu xuẩn, lại còn muốn không mất
cái gì lấy tất cả bảo bối linh đan của ta, lại còn ra vẻ đạo mạo thanh
cao, theo ý ta, so với các gia tộc ẩn thế còn không bằng!
Nói xong, thoắt một cái, bàn tay Dương Thần đã bao phủ đầu của Huyền Cơ Tử!
Huyền Cơ Tử bị chân nguyên của Dương Thần trấn áp, không thể phản kháng, toàn thân cứng đờ.
Dương Thần dùng một đạo Hỗn Độn chi lực đánh vào người y, thẳng vào đan điền, giống như một lực hấp dẫn cực đại, nhanh chóng hấp thu lấy chân
nguyên lực của y.
Huyền Cơ Tử đau đớn, giống như là bên trong thân thể bị gì đó cắt gọt, hấp thu, đau đến khóc rống lên, tiếng kêu liên miên!
- A!!!
Tiếng kêu thê thảm vang lên, khiến cho Tuyệt Kiếm đạo nhân và Lăng Hư Tử ở phía sau sắc mặt tái nhợt.
Một tu sĩ Minh Thủy sơ kì ở Hồng Mông cũng được coi như một vị trưởng
lão, nhưng dưới tay Dương Thần lại như như đứa bé ba tuổi không chịu nổi một chiêu, mặc cho hắn hấp thu!?
- Ngươi…. ngươi không có chứng cứ! Dựa vào cái gì!!!...
Huyền Cơ Tử nghẹn họng gào rú.
- Chứng cứ?
Dương Thần cười nhạo
- Ta cũng không phải cảnh sát, ta giết người chỉ cần nghi ngờ là đủ, không cần chứng cứ…
Trong chớp mắt, Huyền Cơ Tử không thể nói chuyện được nữa, bởi vì chân
nguyên trong thân thể y đã bị Dương Thần hấp thu sạch sẽ. Toàn bộ kinh
mạch ngưng hoạt động, thân thể trở nên gầy yếu!
Dương Thần đem tên này vứt ra trước mặt Đường Uyển nói:
- Tốt, Tiểu Uyển, tu vi của y đã bị anh phế rồi, nhưng hắn vẫn còn sống, để tùy cho em xử lí.