Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1553 : Đổi ý

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Nghe chân tướng giai đoạn lịch sử này, Dương Thần mắt chữ O mồm chữ A.



Trong Huyễn cảnh, Tử Mạch đã từng nói với mình, Vạn Yên Giới so với

Hồng Mông còn lâu đời hơn; Yêu tu đã tiến vào đó từ thời còn các Thượng

cổ tiên nhân; Ma tu đi vào đó cách đây năm vạn năm mà thôi.



Lịch sử tu sĩ nhân loại dài đằng đẵng, trong khoảng thời gian đó chỉ sợ

không ít sự kiện lịch sử bị thay đổi, không còn biết rõ thực hư như thế

nào nữa.



Nhưng hiểu biết được đại khái sự việc, Dương Thần

cảm thán, hiện tại sự huy hoàng của mình so với các tu sĩ Thượng cổ thật bé nhỏ biết bao…



Tuy vậy nói gì thì nói, nghĩ kỹ, không nên là địch Hồng Hoang Môn.



Bởi trong Vạn Yêu Giới, mình chịu đại ân của Ngọc Tuyết Ngưng, mà Tống

Thiên Hành cùng Ma Đế Tử Tiêu lại là bạn tốt, theo lý mà nói mình cùng

các vị tiền bối Hồng Hoang Môn có quan hệ không tồi chút nào.



Mình chịu ân của Ngọc Tuyết Ngưng lại đi giết chóc tộc nhân của cô như vậy rất không hợp tình.



Bát Nhã nghe xong, sửng sốt vô cùng, cũng may Mông Đạo Chương biết chắc cô sẽ khiếp sợ vì thế khi cô hồi phục lại tinh thần cũng không để ý.



- Cảm… Cảm ơn trưởng lão đã cho biết…. Nguyệt Nhi sợ…



Bát Nhã nuốt nước bọt.



Mông Đạo Chương khoát tay áo. Ánh mắt lộ ra tia sắc lạnh:



- Cho nên mới nói, thế tục Mông gia hao tổn không ít người nhưng kỳ

thật với Mông gia đại tộc chúng ta cũng không phải vấn đề gì quá lớn.



- Ma tu chúng ta tuyệt không giống mấy tên tu sĩ chính thống chỉ biết

khoe khoang khoác lác, người Mông gia ở thế tục làm sai trước mới gây ra hậu quả nghiệm trọng như thế.



- Nhưng Dương Thần cướp đi

Linh bảo trấn tộc, quả thật không thể tha thứ. Hôm nay, quan trọng nhất

là tìm ra tên ác tặc tên Dương Thần kia ở đâu, trên người hắn có cất giữ Linh bảo của tộc ta hay không.



Bát Nhã rất thông minh liền hỏi:



- Trưởng lão, trấn tộc Linh bảo kia có tác dụng gì? Bị cướp đi có hậu quả gì không?



Mông Đạo Chương trầm ngâm một chút, mới nói:



- Nói cho ngươi biết cũng không sao, người Hồng Hoang Môn chúng ta chỉ

biết nó liên quan tới việc tộc chúng ta có thể phục hưng hay không, cũng liên quan tới sự tồn vong của Hồng Hoang Môn.



- Nhưng rốt

cuộc sử dụng như nào, các vị tổ tiên cũng không cho chúng ta biết, chúng ta ngay cả tên thật của nó cũng không biết là gì?
Ông ta trở nên khách khí, cường nhân vi tôn, bất luận tuổi tác.



Dương Thần thong thả bước vài bước, mở miệng nói:



- Vốn định coi Hồng Hoang Môn là kẻ thù nhưng vừa rồi nghe lai lịch của các người, tôi lại đổi ý.



- Có vài tin tức quan trọng phải nói cho thủ lĩnh các người cho nên… các người dẫn tôi đi tìm lão đại của Hồng Hoang Môn.



- Lão đại?



Mông Đạo Chương không kịp thích ứng:



- Ma môn chúng tôi và Yêu môn đều có môn chủ riêng. Môn chủ Yêu môn là

tộc trưởng Thanh Khâu hồ tộc. Môn chủ Ma môn là tộc trưởng Mông gia,

cũng không có… Lão đại.



Dương Thần liếc mắt:



- Vẫn còn so đo với tôi, vậy thì gặp môn chủ các người.



- Nhưng…



Mông Đạo Chương nhìn trái nhìn phải, dường như chuyện này vượt quá suy

nghĩ của bọn họ, bọn họ không biết phải làm sao cho đúng.



Dương Thần nhếch miệng cười:



- Các người chắc cảm nhận được tôi không có sát khí với các người, sự

thật tôi không coi các người là kẻ thù. Nếu các người còn không biết

phân biệt phải trái khiến tôi nổi nóng, tính tình tôi không tốt thế này nữa đâu.



Sau lưng đám người Mông Đạo Chương thấm mồ hôi

lạnh; Trần Diệc Cẩn, Lý Tuần hai vị trưởng lão trầm mặc khong nói, hiển

nhiên không ai muốn nhận trách nhiệm này.



Cuối cùng, Mông Đạo Chương cắn răng, dù sao mạng quan trọng hơn, nói:



- Được, nếu đã vậy, chúng tôi liền đưa công tử tới Thiên Sơn Hồng Hoang cảnh một chuyến.



Dương Thần cười xán lạn, bước lên vỗ vai ông ta:



- Thế không phải là tốt sao, mọi người có chuyện cứ từ từ nói với

nhau, đâu cần động tay động chân; có lẽ sau này còn có thể cùng nhau

ngồi uống rượu nữa ấy chứ, ông nói phải không?



Mông Đạo

Chương cười khó coi hơn mếu, ai muốn cùng hắn uống rượu, nếu không phải

động thủ đánh không lại đã sớm giết hắn báo thù cho con cháu rồi.