Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1555 : Sự thăm dò của môn chủ
Ngày đăng: 14:19 19/04/20
Tu sĩ này tu vi ở Nghịch Thủy trung kì, cũng được coi là cao thủ không
tầm thường, ngồi ở hàng ghế dài, chắc là một trong những trưởng lão có
địa vị cao nhất trong Ma Môn.
Dương Thần nhíu nhíu mày, sau đó khẽ mỉm cười với người kia:
- Nghe tôi nói hết đã...
- Có cái gì đáng để nghe chứ! Chẳng qua là ngươi muốn giở trò quỷ gì
đó, đến đây rồi mà ngươi còn không giao linh bảo của gia tộc ta ra đây
thì chúng ta căn bản không tin bất cứ cái gì ngươi nói!
Tu sĩ có râu cá trê này vừa hô như vậy xong, có không ít trưởng lão đang có
mặt cũng gật đầu liên tục, hiển nhiên là đều thấy mục đích đến của Dương Thần có chút không tốt, mãi không chịu giao linh bảo ra, thậm chí còn
không lấy ra.
Mông Tử Kha tỏ vẻ một chút, trấn an nói:
- Cát trưởng lão, bình tĩnh một chút chớ hấp tấp, người đã đến đây rồi, có nghe vị tiểu huynh đệ này nói lý do đến cũng không sao.
- Tộc trưởng, không phải Cát Phàn Đăng tôi làm mình làm mẩy, chỉ là tên
ác tặc này nhiều lần đối địch với lực lượng của chúng ta ở thế tục, hôm
nay lại đột nhiên vui vẻ vào trong Ma Môn của chúng ta, quả thực là bụng dạ khó lường! Nếu hắn không giao trả bảo linh thì chúng tôi làm sao
biết được mục đích hắn đến đây là tốt hay xấu!
Xung quanh không ít Ma Tu đều đang bàn luận, quăng cho Dương Thần ánh mắt đầy thù địch.
Mông Tử Kha cũng không nói nữa, cười tủm tỉm nhìn Dương Thần, dường như có chút chờ mong.
Dương Thần sờ sờ cằm, híp mắt nhìn cái tên Cát trưởng lão với bộ râu cá trê kia:
- Kêu la ầm ĩ cái gì, rốt cục có để tôi nói hay không...
- Tên tặc tử nhà ngươi vô cùng ác độc, trước hết ngươi cứ ngoan ngoãn
bó tay chịu trói, giao linh bảo ra thì chúng ta mới có thể nói chuyện
với ngươi.
Cát Phàn Đăng gầm lên:
- Người đâu, bắt tên ác tặc này trước đã!
Yvừa nói xong thì có bốn tên Ma Tu Nghiệp hỏa kì tiến vào trong phòng
hội nghị, đến bên cạnh Dương Thần, trên tay mỗi người đều cầm một cái
vòng tròn bằng vàng, giống như là pháp bảo trói buộc tứ chi, chuẩn bị
buộc vào người Dương Thần.
- Khụ khụ.
Mông Tử Kha ho khan hai tiếng, ông ta đã thử và biết được thực lực của Dương Thần, nói chuyện cũng dễ ra quyết định:
- Dương tiểu huynh đệ, thật là hậu sinh khả úy mà, hơn bốn trăm năm trước tôi không có tu vi cấp của cậu thật là xấu hổ...
Dương Thần thật đúng là không nhìn ra thằng này đã hơn bốn trăm tuổi,
tuy nhiên đến cấp bậc tu vi như ông ta, quả thực nếu sống nghìn năm
không già thì cũng là chuyện bình thường.
- Dương tiểu huynh
đệ đừng tức giận, Cát trưởng lão cũng chỉ suy nghĩ cho sự an nguy của
Ma Môn chúng tôi mà thôi, mọi người nói chuyện hòa bình, chẳng phải tiểu huynh đệ có gì cần nói sao, cứ nói đi, không việc gì hết.
Mông
Tử Kha vẫn tươi cười đón chào, trên thực tế ông ta cũng không có cách
nào khác, nếu cứ đành mượn sức mạnh của toàn thể Ma Môn để làm Dương
Thần gục xuống thì mất nhiều hơn được, huống chi chưa chắc đã thành.
- Vẫn là môn chủ ông thông suốt.
Dương Thần cười ha hả nói:
- Thực ra tôi muốn nói mâu thuẫn giữa chúng ta đầu tiên chỉ là do con
cháu nhà họ Mông ở dưới thế tục nổi lên ác ý với người phụ nữ của tôi,
vì người phụ nữ của mình tôi mới gạch tên nhà họ Mông.
- Sau
đó nhà họ Mông ở thế tục liên tiếp ra tay, tôi cũng không thể luôn chịu
đánh nên lần lượt đánh trả, dần dần đưa đến cục diện ngày hôm nay.
- Nhưng từ đầu đến cuối, thực ra tôi không hề có suy nghĩ sẽ đấu với
Hồng Hoang Môn các ông, nước sông không phạm nước giếng, các anh tiếp
tục nghỉ ngơi lấy lại sức, tôi sống cuộc sống với những người phụ nữ của mình, như vậy đều tốt với tất cả mọi người có đúng không?
-
Dương huynh đệ nói rất có lý, chỉ là nhà họ Mông ở thế tục không những
là một phần của Ma Môn chúng tôi mà đồng thời cũng có sự nỗ lực của Yêu
môn nên mới có ngày hôm nay, cho dù là biến thù thành bạn thì cũng cần
có sự đồng ý của Yêu môn, và... linh bảo cũng cần giao trả.
Trong lòng Mông Tử Kha có chút buồn bực, Dương Thần dường như đến cầu hòa nhưng sao lúc nãy còn hống hách như vậy.