Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1569 : Một con là đủ rồi

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Các cô gái có mặt đều có chút sững sờ, các cô cũng biết quá khứ của Tiêu Chỉ Tình, vừa nghe thấy thế liền đột nhiên bừng tỉnh!



Đây lại là Tiêu Mạc Tranh, cha đẻ của Tiêu Chỉ Tình, người đã từng bỏ mặc vú Vương đưa Tiêu Chỉ Tình đi?



Nói như vậy những người này đều là người của nhà họ Tiêu sao?



Tiêu Mạc Hối hừ lạnh một tiếng, cười nhạo nói:



- Hóa ra ở đây còn có tình nhân cũ của nhị đệ, chắc không phải là mẹ

của con tiện nhân Tiêu Chỉ Tình chứ, ha ha, giữ nhan sắc cũng không tồi.



Vú Vương gận quá hóa buồn, khóc hô lớn:



- Mạc Tranh! Tiêu Mạc Tranh! Ngươi còn có mặt mũi xuất hiện... Cái tên súc sinh bạc tình nhà ngươi!



- Nể mặt cô từng có một thời quá khứ cùng ta, hôm nay ta có thể nương tay không giết cô.



Tiêu Mạc Tranh vẻ mặt cảm khái nói.



- Xì!



Vú Vương đã hoàn toàn không còn tư thái hiền thục thường ngày, mắng to giống như một người đàn bà chanh chua:



- Cái tên tiểu nhân hèn hạ! Người nhu nhược! Năm đó mắt ta mù rồi!

Ngươi căn bản không đáng làm cha con ta! Nếu ngươi có giỏi thì bây giờ

giết ta luôn đi! Nhìn thấy ngươi là ta lại buồn nôn!



- Ngọc Lan, cô làm ta thất vọng quá, không ngờ cô ở trong kí ức của ta lại trở thành người cố ý gây sự như vậy...



- Xì! Dối trá!



Vú vương nhổ một bãi nước bọt, cũng bị Tiêu Mạc Tranh tránh được lần nữa.



Tiêu Mạc Tranh thở dài, không muốn để ý thêm nữa, nhẹ tay bấm một chút vào huyệt hôn mê của vú Vương, làm vú ngủ mê.



Trước đây, các cô gái trong phòng cũng ý thức được bên ngoài có chút bất thường nên xông ra ngoài.



Tiêu Chỉ Tình thấy mẹ mình bị Tiêu Mạc Tranh điểm hôn huyệt, kinh ngạc kêu to một tiếng:



- Buông mẹ tôi ra!



Nhưng cô vừa xuất hiện thì lại khiến sắc mặt Tiêu Mạc Hối và Tiêu Mạc Tranh tối sầm lại.



- Được lắm, hóa ra tiểu tiện nhân này cũng ở đây.



Tiêu Mạc Hối cười âm hiểm nói:



- Đúng lúc Dương Thần vì cô mà xông vào nhà họ Lạc, vậy thì nếu bắt cô

thì chúng ta nhất định có thể bình yên thoát thân rồi.



Tiêu Chỉ Tình vừa nghe mặt liền biến sắc, theo bản năng lùi lại mấy bước.



Các cô gái khác đều chặn trước mặt Tiêu Chỉ Tình, hạ quyết tâm, cho dù chết cũng phải kéo dài thời gian.




- Ừ, mẹ biết.



Lâm Nhược Khê một tay ôm con, một tay cầm đoản đao, lại đi về phía Tiêu Mạc Hối.



Tiêu Mạc Hối là tu sĩ Minh Thủy trung kì, lúc này như lâm đại địch,

theo bản năng rút lui nhưng không biết tại sao lại không di chuyển được

bước chân, cả người run rẩy.



Trên tay nắm chặt phi kiếm màu nâu, cũng là pháp bảo cấp cao nhưng lúc này lại không mang lại chút tự tin nào cho gã.



Tiêu Mạc Hối đầu đầy mồ hôi, hô hấp hỗn loạn, muốn nói nhưng không biết tại sao lại không mở miệng được!



Cuối cùng gã cũng phát hiện được tại sao tên tu sĩ vừa nãy lại không

phản kháng, bởi vì... Thân thể, cổ họng gã lúc này, thậm chí chân nguyên trong đan điền đều bị áp chế rất chặt, hoàn toàn không cách nào phản

kháng!



Đây là áp lực lớn chưa từng có, gã không biết giải thích thế nào, nhưng chính là bị phong kín rồi!



Lâm Nhược Khê bất tri bất giác đi tới trước mặt gã rồi, nhưng Tiêu Mạc

Hối ngoài việc trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi và mất hết can đảm ra thì chẳng có cách nào...



Tay của người phụ nữ căn bản không do dự chút nào mà vẽ một nửa đường vòng cung...



Đường đường là đại gia nhà họ Tiêu, từng là gia chủ nhà họ Tiêu mà lại đầu rơi xuống đất, đầu một nơi, thân thể một nơi.



Chỉ trong chốc lát mà Lâm Nhược Khê đã cắt cổ hai tên tu sĩ Minh Thủy

kì, trên người không bị bắn một chút máu nào, thậm chí trên đoản đao

cũng không lưu lại vết máu bởi vì tốc độ quá nhanh.



Cô bé Tiểu mập lập tức vỗ tay khen hay, hô to:



- Mẹ thật lợi hại.



Còn các cô gái lại không vô tâm như Lam Lam.



- Cô... cô ta thật sự là chị Nhược Khê sao?



Trinh Tú nuốt nuốt yết hầu.



- Đúng vậy...



Thái Ngưng híp mắt, thần sắc ngưng trọng mà nói:



- Nhưng... lại có khả năng không phải...



Lâm Nhược Khê không hề để ý đến tiếng mọi người nói chuyện ở phía sau,

ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Mạc Tranh và hai tên tu sĩ còn lại.



Bước tới nhẹ nhàng, Lâm Nhược Khê thản nhiên đi qua trước mặt Tiêu Mạc Tranh và hai tên tu sĩ giống như dẫn qua một làn gió mát...



Đường cong của đoản đao hoàn mỹ giống như tỉ lệ vàng, giống như một sợi tơ trong suốt nhẹ nhàng đi qua, xẹt qua yết hầu yếu ớt của ba người...