Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1595 : Chiến dịch cuối cùng

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Sau khi Số 1 nói xong, thấy bốn người khác ở đây không một ai hé răng,

lộ ra một tia thả lỏng, vui vẻ; vẻ lo lắng trên mặt quét sạch, nói:



- Hôm nay, đại nạn trước mắt, cả quốc gia thậm chí cả nhân loại nguy nan.



- Trong lúc này, các vị muốn nói gì cứ nói ra đi, Ninh thủ tướng, tuy

Ninh gia ở Huyễn cảnh bị Lạc gia chiếm đoạt nhưng cũng không liên quan

tới thế tục, hôm nay anh chân chính nắm đại quyền trong tay, sao lại

không nói vậy?



Sắc mặt Ninh Quang Diệu trở nên xấu hổ, nhịn không được hỏi:



- Thủ trưởng, hiện tại Huyễn cảnh thế cục đã rối loại, Lạc gia có hai

cao thủ Thái Thanh kỳ, có một không hai trong Huyễn cảnh, lẽ nào bọn họ

thực sự không tới giao thiệp với quyền lực thế tục?



- Anh yên tâm đi, sẽ không.



Số 1 thản nhiên nói:



- Tuy Lạc gia một nhà độc đại thế không thể cản, nhưng kẻ địch của bọn

họ là Chư Thần, cướp đoạt lực lượng thế tục có tác dụng gì, chỉ khiến

cho Hộ trận giả đại nhân bất mãn, bọn họ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn

như vậy.



Nói tới ba chữ “Hộ trận giả”, mí mắt Dương Công Minh cùng Lý Mạc Thân đều nhảy lên, hai đại gia chủ nhìn nhau, không ngờ bí mật này ở thế tục chỉ có thủ trưởng Số 1cùng gia chủ Dương, Lý

biết, hôm nay Số 1lại thản nhiên nói ra.



Bởi vậy có thể thấy, tới mức sinh tử tồn vong, bí mật không cần che dấu nữa, tất cả lấy gốc rễ Hoa Hạ làm trọng.



Quả nhiên, Ninh Quang Diệu, Thái Vân Thành lộ ra sự nghi hoặc, có ý hỏi Hộ trận giả là cái gì.



Số 1 cũng không giấu diếm thoải mái nói lai lịch của hai đại Hộ trận giả.



Hai vị tiền bối cao nhân, không rõ bao nhiêu tuổi nhưng có thể chắc chắn là tổ tiên của Dương gia và Lý gia.



Đó cũng là vì sao, mấy đời đều có kẻ thống trị chèn ép Dương gia, Lý

gia nhưng vẫn chưa từng khiến hai nhà đoạn tuyệt hương khói.



Tới cấp bậc của hai đại Hộ trận giả, đừng nói là gia tộc ngay cả thay đổi triều đại các ngài cũng không quá quan tâm.



Nói thẳng, nếu bây giờ Số 1bị gián điệp nước ngoài giết chết, các ngài cũng không ra tay bởi đó là tranh trấp thế tục thông thường.



Trừ phi Chư Thần hoặc tu sĩ muốn tranh đoạt đại quyền, chém giết Số 1 vậy ngài mới xuất thủ.



Chỉ cần Hoa Hạ còn đó, lưu cho con cháu một tia hương khói vậy là đủ rồi.



Về phần mở rộng bờ cõi, bảo vệ quốc gia là chuyện của nhân dân Hoa Hạ. nguồn tunghoanh.com



Hậu duệ Dương gia, Lý gia bị truy sát, bị thua thiệt, chỉ cần không chết hết, các ngài cũng sẽ không can thiệp.


Vừa nghĩ tới, những người phụ nữ, những đứa trẻ vô tội rõ ràng có thể

cứu lại vì lý do nào đó mà Hộ trận giả không chịu ra tay, để mặc bọn họ

chết đói, chết rét, hai mắt không khỏi nóng lên.



- Hừ, tôi

nghĩ, bọn họ không phải không xuất thủ mà là không dám, có thể bọn họ tự nhận không phải đối thủ các thần, rất sợ chết cũng không chừng.



Ninh Quang Diệu cười lạnh.



Số 1 bật dậy khiển trách:



- Ninh thủ tướng, không được ăn nói bậy bạ.



Ninh Quang Diệu hừ một tiếng, ông ta thực sự nổi giận, nếu không không

nói những lời này có thể khiến mình gặp phiền toái lớn.



- Khụ, khụ…



Dương Công Minh tuổi già, sức yếu, ho khan hai tiếng, nhiệt độ hạ quá thấp khiến thân thể ông có chút không chịu đựng nổi.



- Ninh thủ tướng, thiên mệnh khó trái, mọi việc đều có nguyên nhân của

nó, sống chết của người cũng là một vòng tuần hoàn. Hộ trận giả là là

tổ tiên Dương gia, Lý gia chúng tôi; tôi và Lý gia chủ cũng không đoán

được nhiều tâm tư các ngài…



- Thế nhưng, mặc kệ có các ngài

hay không, hiện tại Hoa Hạ là do mấy lão già này từ một cục gạch, một

viên ngói dựng nên; là những lão chiến hữu dùng đầu và máu thịt thân thể đặt nền móng…



- Chúng ta tuy đã già, nhưng không thể ngồi

yên không để ý tới, chúng ta làm tốt bổn phận của mình, về phần kết cục

do ai viết, lại có ai có thể biết chứ…



- Không sai.



Lý Mạc Thân trịnh trọng nói:



- Lão Dương, nói thật nếu các nước khác đều coi chúng ta là trò đùa,

chúng ta diễn thật tốt, xem ai có thể ở lại đến lúc cuối cùng.



Số 1 vui mừng, gật đầu cười nói:



- Hôm nay tìm mấy vị, chính là ý này, nhân dân toàn quốc trong cảnh giá rét, đóng băng, trừ chúng ta là những người làm quan, bọn họ còn có

thể dựa vào ai.



- Những người ở đây, bao hàm cả tôi, vẫn đều ỷ lại lực lượng của đám tu sĩ kia, mà bây giờ cần nhất là dựa vào chính

mình, tự suy nghĩ lấy biện pháp.



- Thử nghĩ, tránh cũng không thoát, thế phải cùng dân chúng vượt cửa ải khó, chiến đấu đến thời khắc cuối cùng…