Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1594 : Lợi thế điên cuồng

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Mấy người phụ nữ ở đây không nghĩ được nhiều đến vậy, nghe xong lời của Lâm Nhược Khê, không khỏi lạnh toát cả sống lưng.



Sắc mặt mấy người vú Vương trắng bệch:



- Thật… Quá đáng, bọn họ cho rằng làm vậy có thể tiếp tục sống sao?

Nếu không có các cao nhân ở Hoa Hạ, bọn họ có khả năng sống tới bây giờ

không?



- Khoan hãy nói, khả năng là có thể, các chư thần với bọn họ tương đối thân nhau đấy.



Lưu Minh Ngọc cười khổ:



- Chư Thần không phải đều ở hải ngoại sao, có rất nhiều người là hậu

duệ của họ sau những lần luân hồi, bọn họ không làm bạn của Hồng Mông

Hoa Hạ nhưng ít ra sẽ không trực tiếp làm kẻ địch của Chư Thần.



- Liên quân Anh Mỹ bị đánh chìm ở Bắc Cực, rất có thể là do vị chủ thần nào đó, nhưng bọn họ không dám kêu một tiếng, hiển nhiên là không muốn

đắc tội Chư Thần.



- Thật là một lũ ngu xuẩn, nếu như coi bọn

họ là người một nhà, còn có thể khiến toàn cầu hạ nhiệt độ sao? Đáng

đời, lạnh chết bọn họ!



Thái Nghiên căm hận không ngớt.



Đúng lúc này từ xa bay tới một chiếc trực thăng tư nhân xa hoa, từ từ hạ xuống một bãi đất trống phía ngoài gian nhà.



Có thể tới đây đều là người khá gần gũi với Dương Thần, mới không bị hạm đội U Linh chặn lại khi lên đảo.



Các cô buồn bực, ai tới vậy, chỉ thấy Jane đứng dậy, trên mặt tỏ vẻ không vui:



- Hừ, một thuyết khách.



Một lát sau, cửa mở ra, một người mặc áo khoác đen kiểu hải quân đi

tới, một người đàn ông anh tuấn, tóc vàng là người thừa kế gia tộc

Rothschild, Edward.



Ron cùng Bruce hiển nhiên nhận ra máy bay của Edward nên không nói nhiều lời để cho anh ta đi vào.



Có mấy người phụ nữ ở đây không biết anh ta, nghe Lâm Nhược Khê giới thiệu, sắc mặt không tốt chút nào.



- Edward nếu anh tới giúp bọn họ nói chuyện thì mời khỏi đây đi, anh hiểu rõ, anh không dẫn được tôi đi.



Jane trực tiếp nói thẳng, sắc mặt lạnh lùng.



Edward giống như không nghĩ có nhiều người trong phòng như vậy, nghe

thấy lời Jane không khỏi cười khổ, không vội vã trả lời mà rất có lễ độ

thân sĩ tới trước mặt Lâm Nhược Khê hành lễ.



Lập tức, Edward mỉm cười chào cũng những người khác.



Bất kể trong tình huống nào, là người thừa kế dòng máu gia tộc cao quý

nhất thế giới, anh ta không muốn đánh mất những cấp bậc lễ nghi cho dù

đã đến ngày tận thế.
-

Trước ngày tận thế, không có cái gì gọi là luân lý đạo đức, cũng không

có cái gì hoa mỹ gọi là chung sống hòa bình, cường giả sinh tồn, kẻ

yếu bị ăn thịt, muốn trách… Tự trách bọn họ ở đáy kim tự tháp…



Edward lãnh đạm nói.



Nhất thời, mọi người trong phòng trầm mặc, hô hấp trở nên nặng hơn.



- Em họ, đi thôi, nếu Dương Thần ở đây, với sự điên cuồng của cậu ta,

trước tiên sẽ chọn trấn áp những người cầm quyền, nhưng Dương Thần đã

mất liên lạc hai tháng, không ai biết cậu ta sẽ xuất hiện lúc nào…



- Em không phải cậu ta, ở đây cũng không ai như cậu ta coi thường sinh mệnh như vậy, mặc kệ sau này thế nào, em cũng không thể mở mắt cho qua

hơn tỉ người cứ chết đi vô ích như vậy.



Edward cúi đầu, mang theo vài phần cầu xin nhìn Jane.



Jane khoác áo trắng, tâm tình không ổn định, nắm chặt nắm đấm, khiến áo dài rung lên liên tục.



Cắn môi đỏ mọng, trong mắt Jane hiện lên sự kiên quyết:



- Được, tôi đáp ứng giúp bọn họ chế tạo thuyền Noah, nhưng tôi có yêu

cầu bọn họ không thể cướp đoạt đất đai, tàn sát dân cư những nơi còn ấm

áp trên Địa Cầu, nếu tôi mà biết cùng lắm tôi giết những kẻ muốn ngồi

lên chiếc thuyền này.



Hầu như một số vùng đất còn ấm áp trên

Địa Cầu sinh sống một số ít nhân loại bần cùng, rất có thể nhà giàu vì

sống sót mà đuổi thậm chí tàn sát dân bản địa.



Edward cười nói:



- Yên tâm đi, em họ thân mến, chỉ cần em đáp ứng mọi chuyện đều dễ nói.



Cuối cùng, Jane chính thức bất đắc dĩ rời đi cùng Edward, tới căn cứ quân sự của Mỹ ở Thái Bình Dương.



Mà cùng lúc đó, ở Trung Nam Hải, Yến Kinh Hoa Hạ, trong phòng hội nghị.



Thủ trưởng Số 1 ngồi trên ghế, hai bên là Ninh Quang Diệu, Dương Công Minh, Lý Mạc Thân, cùng Thái Vân Thành.



Khí sắc Ninh Quang Diệu không tệ, biết Ninh gia bị thâu tóm, từ nay về sau không bị Ninh gia khống chế, tự nhiên vui vẻ.



Ngược lại Thái Vân Thành là người lo lắng nhất, sợ rằng Hồng Mông cũng suy sụp.



Nhiệt độ không khí Yến Kinh đã thấp đến độ dân chúng bình thường không dám ra khỏi cửa, cũng may không có bão tuyết, nếu không các vị lãnh đạo cũng phải dời xuống phía Nam làm việc.



Không khí trên bàn hội nghị rất nặng nề, Số 1 từ trước tới giờ hỉ nộ không lộ, nhưng lúc này sắc mặt cực kỳ âm trầm.



Im ắng rất lâu, Số 1 thở dài một hơi, trầm giọng nói:



- Không thể ngồi chờ chết, chúng ta không cách nào dựa vào kẻ khác chỉ có thể dựa vào chính chúng ta.