Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1597 : Ô Giang tự vẫn

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Đối diện với sự quát tháo của Hera, Athena đã không còn hứng thú để

nói thêm nữa, chỉ liếc nhìn cô ta một cách hờ hững, sau đó nhẹ nhàng

bước vài bước rồi biến mất trong không trung.



Thấy bộ dạng

của Athena như vậy, cũng không chào hỏi lấy một câu mà cứ thế mà bước

đi, sắc mặt Hera bỗng trở nên trắng bệch, nghiến lợi mà nguyền rủa:



- Đồ tiện nhân, ta ghét nhất bộ dạng không coi người khác ra gì của cô ta...



Artermis gượng cười:



- Được rồi, được rồi, Hera à, ngươi cũng thật là, quen biết nhau đã mấy vạn năm mà ngươi còn chưa hiểu tính cách của Athena hay sao. Vả lại ai

bảo cô ta mạnh hơn chúng ta cơ chứ, cái gì ngươi cũng muốn cô ta giải

thích với ngươi, tất nhiên là cô ta không thích rồi, huống chi ngươi lại thái độ như vậy nữa...



- Ta thái độ như vậy thì đã sao nào!? Còn hơn các ngươi! Thật là một đám nhu nhược, không phải là làm sống

lại trái tim Gaia rồi sao, cũng không phải chuyện vẻ vang gì



- Chẳng qua chỉ làm chút chuyện tàn nhẫn các ngươi không dám làm thôi mà, còn như phải khép nép khúm núm như vậy..... hừm!



Hera trừng mắt với đám người trước mặt rồi quay lưng bước đi, rõ ràng là đi tìm chỗ để xả giận rồi.



Những chư thần còn nán lại đều ngơ ngác nhìn nhau mà chẳng nói được lời nào.



Thế nhưng họ có đôi chút hoài nghi về việc liệu rằng Athena có phải là

thật sự không biết số phận của Hades sẽ ra sao hay không...



Cùng lúc đó, tại Thiên Ma Chi nhãn, trong cung điện của U Minh Đại Đế.



Dương Thần ngồi trên mái cong của đỉnh cung điện nhìn về cái thế giới dưới lòng đất u ám ở phía trước mà bần thần suy nghĩ.



Tính sơ sơ thì cũng đã đầy hai tháng trôi qua rồi.



Nỗi thấp thỏm trong lòng Dương Thần càng trở nên mãnh liệt hơn, không

biết hiện giờ tình hình ở nhà như thế nào rồi. Mặc dù đã có lời hứa của

Ngọc Lan Đình rằng sẽ bảo vệ cho vợ con, thế nhưng nếu như bản thân hắn cứ tiếp tục dềnh dàng không trở về, lại bặt vô âm tín như vậy thì không có lí gì mà lũ yêu tộc kia không lại không giở trò lật lọng.



Trong hai tháng này, Dương Thần đã gặp phải không ít chuyện, ít nhất

thì tất cả mười mấy vị lãnh chúa trong của Thiên Ma chi nhãn hắn đều

quen biết hết cả.



Lúc đó đột nhiên xuất hiện hai người,

một người trong số đó lại đang khống chế Hỗn Độn đỉnh, chốc chốc lại hút vào trong rất nhiều những ma linh bé nhỏ, thật sự khiến cho các vị lãnh chúa phải kinh động.



Trong số các vị lãnh chúa này, trình độ thấp nhất cũng ở Thái Thanh trung kỳ, song do họ đều chỉ là những ma

linh nên thậm chí có không ít đều là những cao thủ của cảnh giới Thượng Thanh cũng không một ai có thể giữ được tu vi cảnh giới Thượng Thanh.
Huống chi những lãnh chủ này trước đó đều đã xử lí ổn thỏa hết cả rồi nên hoàn

toàn không cần phải lo lắng sẽ không sử dụng được.



Đây vốn là một chuyện rất đáng vui mừng, Dương Thần nghĩ rằng các bà vợ hắn sẽ

vui mừng khôn siết khi được tặng những tiên khí này làm quà.



Chỉ tiếc một nỗi là hiện giờ bản thân hắn muốn sớm thoát khỏi đây e rằng cũng thật khó khăn, mà chờ đến sang năm khi Thiên Ma chi nhãn mở ra thì liệu rằng gia đình hắn có còn được yên ổn không đã vấn đề lớn rồi!!



Thế nên, Dương Thần cũng chẳng có tâm trí nào để hý hoáy với những món pháp bảo nghịch thiên vừa mới rơi vào tay mình nữa.



Dương Thần dường như đã hỏi hết lượt các vị lãnh chủ ở đây về tất cả

những gì họ biết liên quan đến Thiên Ma chi nhãn này, song kết cục vẫn

chẳng tìm ra một chút manh mối nào có thể phá bỏ nơi quỷ quái đáng ghét

này.



Lại thêm cái linh bảo Mông gia đen nhẻm kia cũng không có chút phản ứng gì cả.



Hầu như ngày nào Dương Thần cũng dẫn Lạc Tiểu Tiểu đi quanh Thiên Ma chi nhãn tìm tòi từng li từng tí một.



Lần này vì nể ý tốt của các vị lãnh chủ mà Dương Thần không tiện đi

tìm những ma linh về cho Hỗn Độn đỉnh ăn. Vả lại hắn cũng chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ tới điều đó nữa.



Thời gian cứ không ngừng trôi mà sự việc cho đến nay vẫn cứ chẳng có chút tiến triển gì cả.



Đúng lúc Dương Thần đang ngồi đắn đo suy nghĩ không biết phải làm gì

tiếp theo, sẽ tiếp tục tìm kiếm hay là từ bỏ, thì Lạc Tiểu Tiểu bỗng từ

phía dưới bay lên rồi chạy đến bên Dương Thần và nói:



- Dương Thần, U Minh đại thúc mời anh qua đó bàn chút chuyện.



U Minh đại thúc là cái tên mà Lạc Tiểu Tiểu dùng để gọi U Minh đại đế.



Dương Thần cũng thật phục vị cô nương này, cô ta cũng đâu có còn nhỏ

tuổi nữa mà vẫn cứ ngây ngây ngô ngô, mới ở chung với những ma linh u ám này được một hai ngày mà chẳng còn sợ hãi gì nữa cả!



Kế đó, nào là Hoàng Tuyền gia gia, Khuynh thành tỷ tỷ, Huyết Thủ thúc thúc, Yêu Đát muội muội,... đều được đặt tên cả!



Đáng chú ý nhất là, “Yêu đát muội muội” vốn là một con Hoa Yêu đã hơn 5 vạn tuổi, song với vẻ ngoài nhanh nhẹn hoạt bát, trông chỉ giống như

một đứa bé gái mười ba mười bốn tuổi đầu nên mới bị Lạc Tiểu Tiểu gọi là muội muội.



Tuy nhiên lão bà bà vẫn tỏ ra rất thích thú với điều đó, còn Dương Thần thì chẳng nói gì cả.



- Lại gọi ta đến nữa ư? Hai giờ trước chẳng phải ta đã giảng hết câu

chuyện Ô Giang tự vẫn cho bọn họ nghe rồi hay sao, đã giảng sáu giờ liền rồi, còn lịch sử Tây Hán ngày mai ta sẽ giảng tiếp.



Dương Thần có phần nổi nóng, xem ra hắn sắp trở thành thầy giáo lịch sử đến nơi rồi!