Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1598 : Kẽ nứt
Ngày đăng: 14:20 19/04/20
Lạc Tiểu Tiểu cũng lắc đầu, nói với vẻ hưng phấn:
- Không phải là kêu anh qua kể chuyện nữa đâu, mà là bọn họ đang bàn bạc một việc thú vị trong Thiên Ma chi nhãn này, có thể giúp chúng ta thoát ra ngoài nên mới muốn mời anh tới cùng bàn bạc đấy. Dương Thần vừa nghe đến chuyện này liền tỉnh táo lại, cùng với Lạc Tiểu Tiểu đi đến đại sảnh trong cung điện. Bên trong đại sảnh, mười mấy vị lãnh chủ ma linh với những hình hài khác nhau đang trôi nổi trong không trung, xúm lại với nhau thương lượng chuyện gì đó. Trông thấy Dương Thần đến, U Minh Đại Đế cười ha hả:
- Dương lão đệ đến rồi đấy à? Bọn ta vừa mới nhớ ra một chuyện, muốn hỏi ý kiến Một lão ma linh toàn thân u ám, gầy giơ xương, hốc mắt hõm xuống, chính là Hoàng Tuyền lão ma lên tiếng với chất giọng khan khan:
- Thực ra cũng không chắc là có thể giúp được vị huynh đệ, chẳng qua là chúng ta sắp đi vào kẽ nứt Thiên Ma để tu luyện, không biết Dương huynh đệ và Lạc nha đầu có muốn đi cùng với chúng ta hay không.
- Kẽ nứt Thiên Ma? Đó là nơi nào vậy? Dương Thần nhíu mày, mấy ngày nay hắn đã sục sạo khắp nơi trong Thiên Ma chi nhãn này rồi, đâu có thấy khe hở nào cơ chứ. Khuynh thành cung chủ mỉm cười nói:
Lúc này Dương Thần nhận thấy, tring đầu óc của hắn, Hỗn Độn Đỉnh lại truyền tới một ý niệm mạnh mẽ muốn hắn lấy nó ra để hấp thụ hàng loạt khí âm tà ở bên trong. Nhưng Dương Thần cũng biết rằng, mặc dù khí âm tà ở đây rất mạnh, song khắp nơi lại toàn là ma linh, một khi Hỗn Độn bắt đầu hấp thụ thì có lẽ cũng sẽ ăn bằng sạch những ma linh kia. Tu vi hiện tại của hắn kỳ thực không thể không hiểu điểm này. Người ta cũng đã đem tặng nhiều tiên khí như vậy cho mình rồi, nếu như lại ăn cả ma linh của họ, nhất là ma linh có trí tuệ nữa thì thật là không nhân đạo chút nào. Thế là Dương Thần kìm chế đòi hỏi của Hỗn Độn, mặc kệ không quan tâm. Thật không ngờ, vừa mới áp chế được Hỗn Độn xong, Dương Thần đã nhận thấy cái thứ đáng chết trong chiếc nhẫn lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy! Linh bảo Mông gia? Lần này Dương Thần không muốn lại bị lừa thêm nữa, một tay nắm chặt lấy Lạc Tiểu Tiểu, tay còn lại đợi cho linh bảo kia tự bay ra.
Quả nhiên, quả cầu đen kia tự bay ra từ trong chiếc nhẫn, hơn nữa không nhanh không chậm mà bay về phía kẽ hở kia. Dương Thần nhanh tay nhanh mắt, bắt được quả cầu trên tay. Chỉ cảm thấy, quả cầu này vẫn đang gắng sức bay về phía trước, cũng không biết là vật gì dẫn dắt nó nữa mà cứ giãy giụa thoát ra khỏi tay mình. Dương Thần rõ rang cảm nhận được có linh khí rất đặc biệt. Dương Thần ngẩn ra, lần này không phải là truyền tống, lẽ nào… thứ này bay qua đó là muốn dẫn mình đi tìm vật gì đó? Điều mà tổ tiên Mông gia nói… hi vọng phục hưng Ma Tu?
- Vật này làm sao vậy? Lạc Tiểu Tiểu khẩn trương hỏi thăm, cô ta cũng ý thức được có điều gì đó bất thường. Dương Thần nhíu mày:
- Không biết nữa, nhưng ta nghĩ … có thể ra ngoài được hay không, phần lớn đều phải dựa vào cái này rồi, cô đừng có động đậy, nắm chắc tay ta không được buông ra. Nói xong, tay hắn buông quả cầu đen ra, nhưng quả cầu này lại cứ theo quỹ đạo ban đầu tiếp tục bay đến kẽ nứt.