Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1606 : Thượng Thanh

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Hành động này khiến Ngọc Tuyết Ngưng ở xa quan sát sừng sốt, muốn hỏi

Dương Thần sao tự tìm lấy cái chết nhưng ngay lập tức suy nghĩ, nghĩ ra

điều gì đó trong mắt hiện ra một tia dị sắc



Bên ngoài vết rách không gian hỗn loạn, lôi vân đã tích tụ đến cực điểm.



Sau vài lần ánh lửa nhập nhoằng, vết rách không gian gần như không chịu

nổi uy áp của tò lôi từ trên ép xuống, nó gần như muốn tan vỡ.



Dương Thần không có tâm trí đâu để để ý tới Văn Thao mà Văn Thao cũng ngừng công kích.



Thần lôi là không cách nào trượt mục tiêu mà Văn Thao ở rất gần Dương Thần cũng



định trước khó tránh khỏi kiếp nạn.



Ai có thể sống được, có thể độ kiếp, là kẻ thắng.



Ầm ầm...



Không hề có dấu hiệu báo trước, một luồng thần lôi xanh bạc bất chợt đánh

xuống như một trụ sáng trong Thông Thiên Tháp, nghiền nát không gian ở

đây.



Xuyên qua cách trở không gian, xuyên qua hư không hỗn loạn

Thượng Thanh Thần Lôi oanh kích không phân biệt lớn nhỏ, điên cuồng tàn

sát, như muốn phá tan mọi thứ trong Thông Thiên Tháp.



Toàn bộ Thông Thiên Tháp bị những đạo thần lôi ngân lam vẽ ngang dọc lung tung,



trong không khí lóe ra ngân quang.



Giây phút này, giống như vĩnh hằng, lại như tức thời.



Dương Thần cùng Văn Thao bị dìm ngập trong một mảnh xanh bạc, như bị một con cự thú Lôi Điện nuốt lấy.



Năng lượng phản vật chất xung quang bay ra, lọt vào lễ rửa tội của Thượng

Thanh Thần Lôi, nhanh chóng phiêu tán, biến mất không đờ nổi lực phá

hoại kinh khủng của Thượng Thanh Thần Lôi.



- A A A A A A AAA..



Bên trong, Văn Thao phát ra tiếng gào thét thảm liệt chói tai, thân thể

được năng lượng phản vật chất bao quanh nhanh chóng bị ăn mòn, như vỏ

ngoài của một cái cây đã chết bong ra từng lớp vỏ.



Mà ở phía trên, Dương Thần có phản ứng rất đặc biệt.



Khi Thần lôi đánh vào thân thể Dương Thần, như một quầng sáng màu xanh bạc, bao phủ toàn thân nhưng không có chút thương tốn nào cả.



Hai tay của Dương Thần không biết từ lúc nào đã bốc lên một bên Lam Hỏa một bên Ám

Hỏa, hai ngọn lửa bao quanh Dương Thần, không ngừng phập phùng, sinh ra

giao hòa, dung hợp...


cứng...



Dương Thần tới trước mặt Văn Thao, nhàn nhạt nói.



Văn Thảo thở hổn hển, chậm rãi ngẩng đầu, mặt trắng bệch như tờ giấy A4, lộ ra nụ cười tang thương, giống như gã không quan tâm tới sống chết của

mình.



- Không nên lộ cái vẻ cao ngạo này, mày biết tao ghét

nhất cái gì không, cái loại khiến tao buồn nôn nhất là loại người như

mày tự cho mình là siêu phàm.



Dương Thần nhíu lông mày, cười nói:



- Xem ra thành kiến của mày với tao thật lớn nha... Thật ra, lúc đầu tao

xem mày tác quái không có uy hiếp gì nhưng mày đã khiến tao nhìn với cặp mắt khác, những thứ khác tao không biết nhưng có một điều đúng, tao

không quan tâm đến cái nhìn của mày, tùy mày thấy sao thì thấy.



Văn Thao cười buồn bã:



- Ha ha... ha ha... Mày có phải rất đắc ý, cuối cùng tao còn thua mày, giống cái lũ



ngu xuẩn Nghiêm Bất vấn, Dương Liệt ngu ngốc đến cuối cùng cũng không thắng nổi mày, mày nhất định cảm giác mày rất giỏi đấy...



- Dương Thần, tao nói cho mày biết tao không phục! Tao không cam lòng! Dù chết tao cũng không để mày biết mình có bao nhiêu lợi hại, cho mày thấy tao thua.



- Tao chỉ bại bởi số phận! Vì sao khi còn bé tao

không gặp được cao nhân. Vì sao tao phải làm một tên ăn mày què chân? Vì sao vài tên cao cao tại thượng thích xen vào việc người khác tới giúp

mày?



- Mày bất quá chỉ may mắn hơn mà thôi, khi mày sinh ra

ông trời đã định mày giẫm đạp lên đầu chúng tao mà bản thân mày cũng chi là một quân cờ, một kè đáng thương!



Văn Thao cố hết sức gào thét nhưng thanh âm ngày càng suy yếu.



Thế nhưng, cặp mắt oán độc, châm chọc gắt gao nhìn Dương Thần.



Trong mắt Dương Thần hiện lên một tia bất đắc dĩ, cười tự giễu:



- Tên què, đến lúc này đừng ngớ ngẩn nữa... Tôi biết nói gì lúc này cũng

là vô dụng, nhưng từ trước tới nay anh là đối thủ khó nhằn nhất của tôi, thật ra tôi với anh không có thù hận gì quá lớn.



- Trước khi

anh chết, tôi nói cho anh biết... Có thể tôi được ông trời giúp mới sống tới ngày này thế nhưng anh không biết, trong lúc anh ở trường học làm

cục cưng ngoan, tôi ngay cả làm một tên ăn mày cũng không có tư cách.



- Cũng bởi vì anh mất đi người thân, gẫy chân mới thành ăn mày, vì thế

anh cảm thấy thua một người ngay cả người thân cũng không có, chi có thể ăn thịt người, cơ thể bị coi như một vật để thí nghiệm...



-

Nếu anh thực sự nghĩ ông trời cho tôi cái gì ưu đãi, có lẽ cho tôi cơ

hội sống sót, tôi, đã nắm bắt được, đây chính là khác biệt duy nhất giữa tôi và anh, anh hiểu không...