Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1607 : Mở ra lần nữa

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Trong mắt của Văn Thao dần dần hiện lên một làn sương trắng xóa, y hít một hơi thật sâu rồi bình phục như cũ.



Tóc của y đã thoáng điểm hoa râm, làn da trở nên sần sùi và đen sạm, còn

những nếp nhăn kia lại lốm đốm thêm một vài vết nám u ám.



Sinh mạng của y thực sự đang bên bờ vực thẳm.



Nét bình tình đến không chút biểu cảm trên khuôn mặt của y thật khác xa so

với trước. Không chi có diện mạo, mà ngay cả nội tâm của y dường như

cũng đã già nua đi khá nhiều rồi.



Hai tay của y gần như không thể nào tiếp tục chống đờ thêm được nữa, người y bắt



đầu nghiêng ngả, y ngồi phịch xuống đất. Y cứ thở hổn hển và bần thần không nói lời nào như đang chờ đợi giây phút cuối cùng của cuộc đời.



Nhìn thấy dáng vẻ y như vậy, Dương Thần đột nhiên nhẹ nhàng rút ra một bao thuốc lá đã hút hết một nửa.



Thứ thuốc lá chẳng đáng mấy đồng này hắn vẫn luôn mang theo bên mình, chỉ

có điều đã từ rất lâu rồi hắn không nghĩ tới thói quen hút thuốc thường

ngày này nữa, mà thực ra hắn cũng chẳng có tâm trí và thời gian nào cả.



- Muốn hút một điếu không? Có lẽ từ trước đến nay ngươi chưa từng hút thuốc, đúng vậy chứ?



Dương Thần rút ra một điếu đưa tới trước mặt Văn Thao.



Văn Thao do dự một lát, y cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn miễn cường chìa tay ra nhận lấy điếu thuốc.



Dương Thần giúp y châm lửa, rồi cũng châm cho mình một điếu, sau đó ngồi trước mặt Văn Thao và hút liền hai hơi.



-Khụ khụ...



Văn Thao đâu có quen hút thuốc, thế nên cứ ho sặc sụa. Ngay lập tức y ném điếu thuốc xuống đất:



- Ngươi... ngươi chơi ta phải không? Thứ này làm sao mà hút được chứ!?



Y ngẩng đầu lên thì thấy Dương Thần đang nhìn mình mà cười một cách rất kì quái, rồi y lại cau mày:



- Sao ngươi lại cười ta hả? Chẳng qua là ta thấy tiếc nếu không được hút

thừ nên mới nhận điếu thuốc của nhà ngươi mà thôi.... Ngươi đừng có

tưởng ta ngưỡng mộ ngươi khoan dung hay cao thượng gì cả.



Dương

Thần vẫn tiếp tục phì phèo hút thuốc và trơ mắt nhìn thứ năng lượng trên người Văn Thao ngày một yếu ớt đi, y cũng ngày càng gầy gò ốm yếu hơn,

sắp trớ thành một cơ thể chi còn da bọc xương mất rồi. Dương Thần lớn

tiếng cười to:



- Nếu như ta độ lượng thì đã cho ngươi uống một

chút rượu ngon đáng giá mấy trăm nghìn bảng Anh của ta trước lúc ngươi

chết rồi, chứ không để ngươi hút thứ thuốc chẳng đáng vài đồng như vậy

đâu....
- Vì vậy chủ nhân của những thần khí này thường cũng sẽ không sống được

lâu dài do bị các cao thủ khác giết hại. Như vậy đương nhiên không thể

có nhiều tên tuổi được lưu truyền.



- Điều mà ta quan tâm nhất

là tổ tiên nhà Mông gia kìa, không ngờ hắn lại có được chìa khóa để ra

vào giữa Thiên Ma chi nhãn và Vạn Yêu giới, ta thật sự không nghĩ ra một lí do nào khác cả trừ phi hắn đã từng tới Thông Thiên tháp mà cũng ra

được bên ngoài luôn.



Dương Thần nói.



Đôi mắt Ngọc Tuyết Ngưng lộ rõ vẻ trầm ngâm suy tư, cứ chốc chốc lại lóe lên chút gì đó kì dị, rồi lại tiêu tan rất nhanh.



- Có phải bà nghĩ đến điều gì không vậy?



Dương Thần cảm thấy dường như Ngọc Tuyết Ngưng có chuyện gì đó giấu mình.



Ngọc Tuyết Ngưng ngẩng đầu nhìn lên với một nụ cười rực rờ:



- Đúng thì đã sao nào? Ngươi vẫn còn muốn cậy miệng bản cung nữa hay sao?



Dương Thần im lặng hồi lâu, lão hồ ly này đến lúc này rồi mà vẫn còn châm

chọc người khác được nữa, thật sự không biết có phải do bà ta sống hơn

năm nghìn năm rồi mới trở nên trơ tráo đến vậy không nữa.



Đột nhiên, vào đúng lúc ấy từ tầng một Thông Thiên tháp vang ra một tiếng sấm rền



khiến hai người họ phải giật mình.



Hai người cùng nhìn về một hướng, chính là lối vào tầng một của Thông Thiên tháp.



- Làm sao mà có thể như vậy được? Lối vào Thông Thiên tháp sao có thể mở ra chứ? Ngọc Tuyết Ngưng nhíu mày lại.



- Đến nay mới có hơn một năm, chẳng phải là phải qua sáu mươi năm mới có thể mở ra hay sao?



Dương Thần rất kinh ngạc:



- Bà khẳng định, trước nay chưa từng xảy ra tình huống tương tự như này phải không?



- Ngươi thật nhảm nhí! Bản cung đã sống ở chốn này năm vạn năm rồi, từ

khi ta bước vào đây vốn đã là như vậy, sáu mươi năm mới mở một lần!



Ngọc Tuyết Ngưng nói.



Trong đầu Dương Thần bỗng nảy ra rất nhiều suy nghĩ, ngay lập tức ngẩng đầu lên nói:



- Có thể là do chúng ta xông vào đây đã khiến cánh cửa kia mở ra. vấn đề

bây giờ là trên đỉnh tháp, vừa hay Lạc cô nương lại đang đợi trên đó,

mau mau lên đỉnh tháp thôi nào.