Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1608 : Càng có hứng thú hơn

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Ngọc Tuyết Ngưng sợ run lên:



- Lên đỉnh tháp, ý ngươi là muốn ta cùng ra ngoài.



Dương Thần nhún vai:



- Nếu bà đồng ý, tôi không có ý kiến gì và rất vui lòng giúp đỡ, dù sao tôi cũng nợ bà không ít.



- Nếu bổn cung ra ngoài, công lực sẽ hoàn toàn không giống như bây giờ, ở bên ngoài, người có thể cản lại ta cũng không nhiều.



Ngọc Tuyết Ngưng cười thâm hiểm.



Dương Thần cười lớn:



- Nếu bà thật sự muốn làm kẻ thù của loài người, năm vạn năm trước cũng không vào



chốn Vạn Yêu Giới này, hiện nay thì càng không, hơn nữa, số người bà giết sợ không nhiều bằng tôi, trước mặt tôi, nói những lời đó có ý nghĩa gì.



- Ta thích điểm đó ở tên tiểu tử nhà ngươi, rất quyết đoán.



Ngọc Tuyết Ngưng cười khanh khách, lập tức thả người bay lên, chín chiếc

đuôi hồ ly trắng toát đan vào nhau, tụm thành một chiếc khiên bảo vệ

trắng muốt, hướng lên đỉnh tháp.



Dương Thần phi thân đuổi theo:



- Bà đang làm gì vậy, muốn dựa vào chính mình để đối đầu với chín mươi

chín tầng Tử Thanh Thần Lôi? Không nhất thiết phải mạo hiểm như thế, hay để tôi cho mượn đỉnh Hỗn Độn mà dùng nhé.



Ngọc Tuyết Ngưng bỗng nhiên liếc mắt cười khẩy Dương Thần:



- Tiểu tử ngốc, ngươi thật sự cho rằng, chín mươi chín tầng Từ Thanh Thần Lôi này có thể ngăn cản ta sao?



- Cái gì?



Dương Thần ngạc nhiên.



- Không phải bà từng nói với tôi, không chắc ra khỏi tháp Thông Thiên, chỉ có thể xông lên hơn nữa sao?



- Bổn cung nói gì ngươi cũng tin?



Dương Thần nhăn mặt:



- Chẳng nhẽ, từ lâu bà đã có thể thoát ra khỏi tháp?



- Nếu là năm vạn năm trước, chắc chắn không thể thoát ra, nhưng ngươi

thật sự cho rằng, năm vạn năm qua ta sống hoài sống phí? Ban đầu ta

không nói ra, chẳng qua không muốn ngươi lười biếng, dựa vào bản lĩnh

của ngươi thì xong rồi, dù sao ngươi cũng có đỉnh Hỗn Độn, thoát ra

ngoài không quá khó khăn.



Ngọc Tuyết Ngưng thuận miệng nói ra.



Trong khi hai người đang nói chuyện, đã vượt qua tầng thứ hai mươi mấy của

tháp Thông Thiên, trận pháp màu vàng ở mỗi tầng, đều rớt xuống Từ Thanh
Lạc Tiểu Tiểu vẫn luôn thấp thỏm cho rằng Dương Thần sẽ xuống dưới rất lâu, kết quả không ngờ về nhanh vậy, không khỏi mừng rờ.



Nhìn thấy Ngọc Tuyết Ngưng có vẻ đẹp tuyệt sắc đang ở bên Dương Thần, Lạc Tiểu Tiểu mở to mắt quan sát, đánh giá một hồi.



Người đàn bà này quá hoàn mỹ, cùng là nữ giới, nhưng cũng có chút ngượng

ngùng không mở miệng chào hỏi, chỉ giật nhẹ tay áo Dương Thần, hỏi xem

đây có phải tình nhân khác của hắn không.



Trước đó, Dương Thần đã nhắc qua về Ngọc Tuyết Ngưng, nhưng Lạc Tiểu Tiểu không lên tưởng tới.



Dương Thần dĩ nhiên lập tức phủ nhận, ai cũng được trừ Ngọc Tuyết Ngưng, người



đàn bà này đợi sau khi ra ngoài phục hồi toàn bộ công lực, phân nửa sẽ trở

thành nữ thần Athena biến thái bậc nhất, hắn không thể trị nổi người đàn bà tính tình cổ quái mà lại mạnh hơn mình như vậy... Tuy nhiên, chưa

bao giờ từ bỏ lý tưởng cao cao thượng là vỗ vào mông Athena.



Ngược lại Ngọc Tuyết Ngưng cười chế nhạo:



- A, lần này tiểu tử ngươi lại dẫn một cô nương khác theo sao, rất tuyệt, rất tuyệt, cô bé này căn cốt rất tốt, chịu khó bồi dường, tương lai sẽ

có cơ hội trở thành cao thủ.



- Nếu giao cho bản cô nương chỉ

giáo, trong ngày một ngày hai, có thể biến cô ấy thành lô đỉnh tốt phù

hợp để Dương Thần ngươi hút khí âm tu luyện, có muốn thử cảm giác đó

không?



Những lời này khiến Lạc Tiểu Tiểu càng thêm lo sợ, đỏ mặt tía tai tức giận nói:



- Ngươi, ngươi là ai! Dương Thần là người tốt, ngươi đừng dạy hư hắn.



Dương Thần bắt đắc dĩ nói:



- Được rồi, Ngọc Tuyết Ngưng, bà đừng dọa Tiểu Tiểu cô nương nữa, hãy đi tìm xem lối thoát ở chỗ nào thôi.



- So với việc tìm lối thoát, ta cảm thấy còn một thứ khiến ngươi thấy hứng thú hơn,



Ngọc Tuyết Ngưng cười bí hiểm, dường như đã phát hiện ra điều gì.



Dương Thần không hiểu chuyện gì, chi thấy Ngọc Tuyết Ngưng bay đến vị trí giữa trận pháp, bèn dẫn Lạc Tiểu Tiểu theo sau.



Một lát sau, ba người cùng tới giữa đỉnh tháp, Dương Thần cuối cùng cũng nhìn thấy vật mà Ngọc Tuyết Ngưng nói khi nãy.



Nó lửng lơ dưới đỉnh tháp, treo trên cao.



Đấy là một cái trống da tạo hình đặc biệt, to khoảng một người ôm, góc cạnh rõ ràng, có khoảng bảy, tám chục mặt!



Cả cái trổng có màu nâu, không rõ làm từ chất liệu gì, bốn phía xung quanh là Tử Thanh Thần Lôi tập trung nhiều đến khó tưởng tượng.



Rất dễ đã có thể nhìn ra, Thần Lôi của tháp Thông Thiên, đều từ cái trống này phát ra.



Trong mắt Ngọc Tuyết Ngưng lóe lên một vệt sáng, nhoẻn miệng cười và nói:



- Hóa ra là nó, là trống Nao Ngưu một trong thần khí Thượng cổ, tiểu tử, lại cho ngươi mở mang tầm mắt rồi.