Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 161 : Jane

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Đây là một phụ nữ có mái tóc màu nâu đậm tóc uốn lọn to kiểu Ireland, dáng người cao gầy với những đường cong đầy hứng thú.



Màu mắt tím nhạt, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt long lanh, móng tay sơn đen, làn da không quá trắng, đứng dưới ngọn đèn trông rất nõn nà.



Cách trang điểm rất quyến rũ, nhưng kì lạ là, trên người cô ta lại mặc một bộ sườn sám bó sát người có thêu hình hoa lan màu tím, toàn thân toát ra một vẻ Trung Quốc rất phong tình.



Lần đầu tiên nhìn sang thấy, có chút gì đó không ra làm sao, văn hóa Đông Tây tương phản kịch liệt.



Nhưng, nếu nhìn lại một lần nữa, bạn sẽ phát hiện ra cô ta là một loại khác không giống với loại cổ điển, hai thái cực văn hóa dung hòa một cách hoàn mĩ.



Cô ta dùng thị giác độc đáo của người phụ nữ phương Tây để thuyết phục cái ý nhị mà người phụ nữ Trung Quốc theo đuổi.



Không hề nghi ngờ, bất luận là Lý Mộ Hoa hay là Lục Đào, thậm chí đến cả Mạc Thiện Ny được coi là mỹ nữ, nhưng từ trong đáy lòng vẫn dâng lên một ý nghĩ ------- thật đẹp.



Nhưng bị chấn động nhất, lại là Dương Thần.



Sao lại là cô ấy?



Khóe miệng Dương Thần lộ ra nụ cười đầy hàm ý, nhưng lại làm như vừa chua xót, vừa vui vẻ, lại như vừa ngờ vực.



Tuy nhiên bất luận như thế nào, người phụ nữ đó cũng đã nhìn thấy Dương Thần, ban đầu thì tỏ vẻ giật mình, nhưng ngay sau đó, lại ném cho hắn ánh mắt đầy quyến rũ.



Chú Tư, vị này là..?



Lý Mộ Hoa với thân phận chủ nhân bước lên phía trước, với vẻ mặt khiêm tốn mỉm cười hỏi Lý Quang Tấn.



Giọng nói của Lý Quang Tấn có phần sắc nhọn,thấy vẻ mặt này của vãn bối Lý Mộ Hoa cũng chẳng lấy gì làm hòa nhã, giới thiệu có phần đắc ý:



Vị này là giáo sư của chú hồi còn ở bên Anh, vừa vặn hôm nay cũng đến Hồng Kong, chú mời cô ấy đến để kiểm duyệt thành quả mấy năm nay của chú, cũng cho chú thêm ý kiến chỉ đạo.



Nói thật, Lý Quang Tấn năm nay cũng phải bốn mươi mấy tuổi rồi, cô gái Tây đó cùng lắm cũng mới chỉ hơn hai mươi tuổi đầu mà thôi, không ngờ đã là giáo sư rồi, thật không thể tưởng tượng được.



Cháu biết vị tiểu thư xinh đẹp này là giáo viên hướng dẫn của chú, có thể giới thiệu tỉ mỉ hơn một chút không?



Lý Mộ Hoa nóng nảy hỏi, nhưng ánh di mắt lại di chuyển về phía cô gái da trắng xinh đẹp.



Cô gái nở một nụ cười tuyệt mĩ, đột nhiên dùng tiếng trung nói lưu loát thành câu:


Phía sau viện nghiên cứu là một rừng cây rậm rạp, trong rừng cây có một cái đình nhỏ, bình thường không có người qua lại, lúc này lại là nơi gặp gỡ tuyệt vời của Dương Thần và Jane.



Đứng ở một góc đình, dựa vào cột, Dương Thần chậm rãi rút điếu thuốc ra châm lửa, cúi đầu, dường như đang nghĩ chuyện gì đó, cũng chẳng nói năng gì.



Jane lặng lẽ đứng cách Dương Thần tầm khoảng hai mét, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng Dương Thần, trên khuôn mặt là nụ cười của sự phấn khích và vui mừng.



Rất lâu sau, Dương Thần mới thấp giọng hỏi:



Mọi người vẫn khỏe cả chứ?



Cũng giống trước kia, trong cuộc sống của mọi người, chỉ thiếu đi sự tồn tại của anh.



Jane đáp.



Vậy là tốt rồi...



Dương Thần vui mừng gật gật đầu.



Jane trầm mặc một lát rồi hỏi:



Hardies, anh thực sự không quay về sao?



Dương Thần lắc đầu,



Đừng gọi anh là Hardies, bây giờ anh dùng tên thật của anh, em gọi anh là Dương Thần được rồi, đúng rồi, anh đang làm ở bộ phận quan hệ xã hội của Quốc Tế Ngọc Lôi, bây giờ chỉ là một người đàn ông thành thị bình thường.



Vẻ mặt Jane vô cùng phấn khích, đến mức phải ôm bụng cười, lại cưỡng lại được, vỗ vỗ tay:



Chúc mừng anh Dương Thần, anh biến hình thành công rồi.



Dương Thần không nhịn nổi cười nói:



Đúng vậy, về Trung Quốc chưa đầy nửa năm, không chỉ kết bạn được với vài người, lại còn kết hôn, thành gia thất, cũng coi như có thể có được cuộc sống của một người bình thường.



Anh... kết hôn rồi?



Khuôn mặt xinh đẹp của Jane trong chớp mắt trở nên trắng bệch.