Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 162 : Khăn mặt

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Nhìn thấy sắc mặt Jane chợt khó coi, Dương Thần có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng không biết phải an ủi thế nào, miễn cưỡng cười nói:



Sao lại như vậy, tôi kết hôn chứ có phạm pháp đâu, trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, người Trung Quốc đều nói như vậy mà.



Jane cúi đầu lau khóe mắt, rồi mới ngẩng đầu lên miễn cưỡng nói:



Đúng rồi, em nên chúc mừng anh mới đúng, đại nhân các dịch vụ hậu mãi máy trợ thính của chúng ta, chắc hẳn phải là một người phụ nữ rất đẹp đúng không...



Đúng là rất đẹp, nhưng cô ấy không biết rằng cô ấy có một biệt danh cổ quái đến nhường nào, tôi cũng hi vọng rằng cả đời này cô ấy không biết được.



Dương Thần nói.



Jane cắn môi:



Nói vậy chứng tỏ anh rất yêu cô ấy.



Nói tới yêu, chẳng bằng là một thứ trách nhiệm giữa vợ chồng với nhau thôi, tôi không hi vọng những thứ không sạch sẽ bịt kín linh hồn thuần khiết của cô ấy.



Xem ra anh đang thực sự rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.



Jane tiếc nuối nói:



Em nghĩ mọi người sẽ thất vọng mất, không ít người trong số họ đều mong chờ ngày anh trở về.



Dương Thần lắc đầu nói:



Từ trước đến giờ tôi chưa từng nói rời xa mọi người, chỉ là hiện tại tôi đang cần một môi trường rộng lớn hơn thôi, em là người hiểu hoàn cảnh của tôi nhất, nên hiểu mới đúng.



Jane lo lắng hỏi:



Hiện tại bệnh tình còn tái phát sao?



Thỉnh thoảng có lúc khó khống chế, nhưng chỉ cần không vượt quá sức của người bình thường, thì vẫn rất khỏe mạnh.



Rất xin lỗi...em vẫn luôn nói là phải giúp anh thoát khỏi đống xiềng xích này, nhưng...



Em đã rất cố gắng rồi, tôi nghĩ ngoài em ra, trên thế gian này không có ai có thể giúp tôi khống chế bệnh tình đến mức này được nữa.



Dương Thần cười an ủi:



Đúng rồi, sao em lại rảnh rỗi đến Hồng Kong như thế này, Kathleen không thể thiếu em được.


Tôi cần cái khăn này của anh.



Nhân viên phục vụ lễ phé cười nói:



Chỗ của ngài có khăn mặt cho khách dùng rồi ạ.



Tôi chỉ muốn chiếc của anh thôi.



Dương Thần cười mà như không cười nói.



Nhân viên phục vụ tỏ vẻ mơ hồ, nhưng cuối cùng cũng gật đầu, đem chiếc khăn đến trước mặt Dương Thần



Tiên sinh, ngài cần thì lấy dùng đi.



Cảm ơn.



Dương Thần nói xong, ra tay nhanh như điện, một tay chộp lấy tay phải của tên phục vụ.



Pằng!!!



Gần như cùng một lúc, một tiếng súng vang lên từ chiếc khăn mặt trên tay trái của tên nhân viên phục vụ.



Cái khăn trắng kia gần như bị bắn nát, tay phải của tên nhân viên phục vụ rõ ràng là đang nắm một khẩu súng lục, khẩu súng vừa mới bắn đạn ra kia rõ ràng là bắn vào ngực của Dương Thần, nhưng do Dương Thần kịp thời đá hắn một cái, nên viên đạn kia đã bị bắn văng lên trần nhà.



A a a...



Tiếng hô kinh hoàng vang lên trong nhà hàng, các thực khách chạy toán loạn, số khác bắt đầu trốn xuống dưới gầm bàn, góc tường. Dù sao thì súng lục với người bình thường cũng quá khủng bố rồi!



Thấy cả nhà hàng đã thành một mớ hỗn loạn, tên sát thủ ám sát hụt Dương Thần vội lùi lại một bước, sắc mặt sầm lại nhìn Dương Thần, chuẩn bị ra tay lần nữa.



Dương Thần đương nhiên không để y kịp trở tay, chưa đợi y nhắm bắn đã tung một cú đá hết sức chuẩn xác vào tên sát thủ, khiến y ngã lăn ra đất bất tỉnh.



Đây, đây là chuyện gì..



Lý Mộ Hoa lớn tiếng gào thét, gã chẳng mang nhiều vệ sĩ, mà vệ sĩ thì còn đang đứng chờ ở ngoài, gã Lục Đào mập sợ quá cũng đã vội chui xuống gầm bàn trốn.



Mạc Thiện Ny cũng trắng bệch mặt vì sợ, vô thức chạy đến bên cạnh Dương Thần, Dương Thần giữ cô ở bên cạnh, nói với mọi người:



Cẩn thận, là sát thủ chuyên nghiệp, chắc chắn còn có đồng bọn..



Không đợi Dương Thần nói hết, một đôi vợ chồng vừa rồi hãy còn chạy loạn lên giờ đã vụt đứng lại, tay lăm lăm súng nhắm thẳng về phía Dương Thần và Lý Mộ Hoa.