Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 163 : Tôi biết mà
Ngày đăng: 14:02 19/04/20
Sát thủ không đáng sợ, đáng sợ ở chỗ bạn không ngờ được người này lại là sát thủ.
Đôi vợ chồng từ lúc bắt đầu đến đã ngồi cách bàn mấy người ngồi không xa, nói chuyện rất khẽ, cũng giống những người khách khác đều ăn đồ ăn bình thường.
Quần áo của hai người cũng giống quần áo bình thường của giới thượng lưu ở HongKong, không có gì quá đặc biệt...
Có thể hai người này cố tình giả dạng bình thường như vậy, nhưng rồi lại đột ngột bắn một phát chí mạng vào trung tâm.
Như mành chỉ treo chuông, tất cả mọi người đều đang nín thở, hai sát thủ giả dạng vợ chồng đã lộ tung tích, dĩ nhiên là phải nổ súng về phía Dương Thần và Lý Mộ Hoa.
Pằng!Pằng!
Sau khi hai tiếng súng liên tiếp nổ lên, cảnh tượng lại như điên cuồng lên, những khách hàng chạy ra ngoài bất chấp chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết phải rời khỏi nơi khủng khiếp này thật nhanh mà thôi.
Lý Mộ Hoa đã nhắm mắt chờ chết, anh ta không phải là Dương Thần, vốn dĩ chẳng kịp nhanh chân chạy trốn, chứ đừng nói đến việc xông lên xử lí hai tên sát thủ.
Nhưng tiếng súng qua đi, Lý Mộ Hoa kinh ngạc phát hiện, bản thân mình không hề bị thương gì.
Ủa, bắn trật?
Mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt khiến cho Lý Mộ Hoa lạnh cả người.
Không biết từ khi nào, trên chán vợ chồng hai tên sát thủ đó xuất hiện hai lỗ thủng lớn đầy máu,vết súng xuyên trực tiếp qua giữa hai lông mày.
Hai tên sát thủ tức giận mở to hai mắt, rồi ngã gục xuống, trong tay vẫn đang cầm khẩu súng đã được lên cò.
Hơ...
Jane vẫn bình tĩnh đứng ngoài quan sát mọi diễn biến, trên tay cẩm khẩu súng lục tinh xảo vừa mới nhả đạn ra của Thụy Sỹ, loại súng này chỉ có năm mili nhưng nếu dùng ở cự li ngắn thì uy lực kinh người.
Vừa rồi rất khẩn cấp, Jane vẫn bình tĩnh đối phó với hai kẻ giết người, cứu tính mạng của Lý Mộ Hoa.
Lý Mộ Hoa cảm thấy toàn thân xương cốt trong chớp mắt nặng như đeo chì, xụi lơ ngồi bệt xuống một góc, vừa đi một vòng từ cõi chết trở về, anh ta mau chóng khuỵu xuống.
Mặc Thiện Ny cũng bị dọa cho toát mồ hôi lạnh, nhìn thấy “cứu” Dương Thần chính là Jane, vừa cảm kích vừa ngưỡng mộ, đối với người phụ nữ như vậy,đến cái quyền ghen tuông của bản thân cũng không còn nữa rồi.
Không sao chứ?
Dương Thần dịu dàng hỏi, âu yếm nhìn Mạc Thiện Ny đang bị dọa cho kinh hãi.
Mạc Thiện Ny trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, xảy ra nguy hiểm, người đầu tiên mà anh ấy quan tâm vẫn là mình, chứ không phải là Jane, như vậy chứng tỏ trong lòng anh ấy mình cũng chẳng kém cạnh gì Jane.
Chỉ là em đang do dự, có nên hay không dùng hai ngày tự nghiên cứu làm quà tặng anh,
Jane hít sâu một hơi, lộ một nụ cười khôn ngoan,
Em quyết định rồi, hay là em tặng cho anh đi.
Nói rồi, rút ra từ túi quần bò một chai nhựa sẫm màu, bên ngoài chai không dán nhãn, thể tích bằng ngón tay cái, rất nhỏ.
Đây là cái gì? Thuốc? Dương Thần cầm lấy cái chai, mở nắp ra, phát hiện bên trong có khoảng mười viên thuốc màu nâu đen.
Sắc mặt Jane có chút phức tạp:
Mấy năm gần đây em luôn nghiên cứu làm thế nào để khống chế, trừ tận gốc căn bệnh quái ác của anh, mặc dù không thể có được phương pháp hoàn hảo nhất, nhưng thông qua phần lớn các thí nghiệm, hiểu được một số nguyên lý, đây là lọ thuốc thử nghiệm mà em đã hoàn thành trong tháng trước, em không đặt tên cho nó, bởi nó là phục vụ cho anh.
Tác dụng gì?
Dương Thần nhẹ giọng hỏi.
Có thể trong lúc anh không thể khống chế được bản thân, tính cưỡng chế sẽ giúp anh ổn định lại, nhưng...nếu thuốc sử dụng càng nhiều lần, thì hiệu quả sẽ càng kém đi, hơn nữa... sẽ khiến lần phát bệnh sau càng thêm dữ dội hơn.
Jane chậm rãi nói.
Nếu nói theo cách khác, đây là một loại thuốc độc mãn tính, nó có thể giảm đau khổ cho anh trong một khoảng thời gian ngắn, không phát điên, nhưng cuối cùng, có lẽ anh sẽ vì nó, mà đánh mất cả nhân tính.
Dương Thần trầm mặc, rồi cười đau khổ:
Em đang cứu anh hay là đang hại anh đấy.
Anh có thể lựa chọn không cần, em lấy nó ra, bởi em không muốn giấu anh.
Jane nhìn Dương Thần với ánh mắt xa xăm.
Em biết anh rồi đấy, anh không thể cự tuyệt nó, đương nhiên, anh hi vọng là không phải dùng đến nó.
Nói xong, Dương Thần cho lọ thuốc vào túi.
Jane thở dài,
Em biết rồi.