Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1621 : Trùng phùng sau nhiều năm xa cách

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Mông Tiêu Dao cười khà khà:



- Giống như nàng, nếu chỉ nghĩ đến việc tu luyện thì quá nhàm chán, tự nhiên muốn thinh thoảng phải thay đổi không khí chút.



- Thật sao?



Ngọc Tuyết Ngưng bỗng như một làn hương thơm, chợt xuất hiện trước mặt Mông

Tiêu Dao, đôi mắt đẹp gần trong gang tấc nhìn chăm chăm vào mặt, vào cằm người đàn ông đối diện, dịu dàng nói:



- Vậy bộ dạng xấu xí không

già không trẻ, cũng là thú vui của chàng, còn giọng nói của ngươi nữa,

chắc ngươi sẽ không nói với ta, tu luyện đến cảnh giới này, còn có thể

vì qua năm vạn năm đã biến thành giọng ông già.



Mông Tiêu Dao sừng sốt một lát, tựa hồ nghĩ đến việc gì, lắc đầu bùi ngùi nói:



- Nàng không nhắc tới, ta cũng quên mất, tướng mạo và giọng nói này của

ta, thực ra là hơn bốn nghìn năm trước, khi thu nạp hai đệ tử cố ý thay

đồi thành như vậy.



- À! Hóa ra là hai tiểu tử ngoài kia, tại sao?



Ngọc Tuyết Ngưng tò mò hỏi.



Mông Tiêu Dao bước tới bên bàn gỗ, rót trà dược thảo trên đảo cho Ngọc Tuyết Ngưng, đưa tách cho người đàn bà và từ tốn:



- Nhắc tới cũng là một câu chuyện thú vị, ta sẽ kể cho nàng nghe từ đầu, ngươi nghe xong có thể sẽ cảm thấy hứng thú.



- Đó là hơn bốn nghìn năm trước, Hoa Hạ đang ở trong thời điểm các bộ lạc quần hùng cát cứ.



- Những thủ lĩnh bộ lạc, dựa vào truyền thuyết trong bộ lạc, tự đặt tước

hiệu cho mình như Viêm Đế, Hoàng Đế trong tiên nhân thượng cổ, để mọi

người trong bộ lạc tin tưởng, bọn họ là kẻ được ông trời sắp đặt.



- Hơn nữa, hậu nhân của không ít tu sĩ, cũng tham gia vào chiến tranh

thời đó, được các thủ lĩnh cung phụng, liền tỏ ra vô pháp vô thiên,

khiến thiên hạ không được bình yên.



- Con cháu Hoa Hạ của ta

nằm trong số đó, một phần chịu kiếp nạn này, một phần chịu nỗi khổ của

chiến tranh, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng chưa đợi đến khi ta tìm

được người thừa kế phù hợp thì đã lâm vào cảnh diệt vong.



- Vì vậy, ta bèn nghĩ có thể thu nạp hai đệ tử trước, một là giúp ta giữ gìn đại cục thiên hạ, hai là khống chế lũ tu sĩ kia, khiến chúng bị phân

cách khỏi thế tục.



- Dù sao, lúc đó ta đã có hơn bốn vạn năm nghìn năm lo mấy việc lặt vặt này, quả thực có chút chán ngán rồi.



- Ta khảo sát mấy năm, mới chọn hai đệ tử bây giờ, Nguyên Túc và Tuyết

Mai, không chi do căn cốt cùng tuệ căn của hai đứa nó, cũng còn vì tính

tình cương trực, tuy là bậc quyền quý trong bộ lạc, nhưng là người khiêm tốn.



- Chẳng qua khi ta muốn thu nạp bọn nó, nhưng vì tướng

mạo của ta quả thực quá trẻ trung, bọn họ không tin tưởng ta có thể làm


Dương Nguyên Túc và Lý Tuyết Mai nhìn nhau, dùng thần thức để thám thính, quả nhiên phát hiện phía bắc xuất hiện mấy chiến hạm. Chi là trước kia bọn

họ không để ý, nên mới không thấy.



Rất rõ ràng, hòn đảo nhỏ nằm tại

khu vực nhiệt đới này, lại là lãnh thố của Jamaica, Jamaica không thể

bảo vệ, trong thời điểm quan trọng này, quân đội một số nước Châu Âu

được lệnh tới cướp bóc nơi trú ẩn an toàn cuối cùng của loài người, là

điều rất bình thường.



Cả thế giới đều hỗn loạn rồi, ai còn quan tâm tới sự sống chết của người Indiana các ngươi trên hòn đảo nhỏ này đây.



Có thể tưởng tượng, nếu đợi hai bên đánh nhau, những người Indiana trên

đảo, dựa vào mười mấy khẩu súng của bộ lạc và một số nông cụ, sẽ là

những sinh mệnh bị tàn sát.



Hai người nhíu mày, bọn họ không biết nên xử lý thế nào mới đúng, cái chính là Mông Tiêu Dao và Ngọc Tuyết

Ngưng vẫn chưa bước ra.



Đúng lúc đó, hai người từ trong nhà gỗ bước

ra, khuôn mặt vẫn tươi cười, tựa hồ nói chuyện rất vui vẻ, sự thù hận

trong mắt Ngọc Tuyết Ngưng đã tiêu tán gần hết.



Chi là hai người

Dương Nguyên Túc và Lý Tuyết Mai thấy Mông Tiêu Dao biến thành chàng

trai trẻ đôi mươi, vội nghĩ, đây mới là tướng mạo thật sự của sư phụ,

mới



không khỏi giật mình.



Nhưng một người bình thường như Alex lại sợ chết khiếp, tại sao lại có hai người lạ mặt kỳ quái bước ra như vậy?



- Sư phụ, tiền bối...



Dương Nguyên Túc và Lý Tuyết Mai cung kính cúi đầu.



Không chờ hai người kể chuyện, Mông Tiêu Dao liền gật đầu, nhìn ra cảng biển phía Bắc:



- Chúng ta đã nghe thấy rồi...



- Sư phụ, có cần chúng con ra tay hay không, đồ nhi đảm bảo không để cho mọi người trên đảo phát hiện ra là con làm.



Dương Nguyên Túc cố ý nói bằng tiếng Trung, hắn đã định trực tiếp đánh chìm

tất cả đám quân đội Châu Âu này, thần không biết quỷ không hay.



Thế nhưng, Mông Tiêu Dao lại nói:



- Không cần, Alex đã bảo vậy thì chúng ta hãy đi thôi.



-À?



Dương Nguyên Túc và Lý Tuyết Mai đều sừng sốt, tuy nói rằng sinh mệnh của

người Indiana là nhỏ bé, nhưng những người này rốt cuộc cũng có mười mấy năm giao tình với họ, không giống như những nơi khác.