Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1622 : Biến số

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Nhưng Mông Tiêu Dao vừa nói như vậy, đối với bọn họ là khuôn vàng thước

ngọc, bọn họ cũng không do dự nữa, liền nhanh chóng nhận lời, sau khi

xoay người tạ ơn Alex, từ biệt qua loa, liền đi về sườn núi phía Tây

Nam.



Ngọc Tuyết Ngưng tuy nghe không hiểu tiếng Anh, nhưng vẫn có thể đoán được tám chín phần, thấy Mông Tiêu Dao muốn đi, khẽ hừ một

tiếng, chợt lóe thân đến ngăn cản Mông Tiêu Dao.



Mông Tiêu Dao không hỏi cũng biết ý của Ngọc Tuyết Ngưng, mỉm cười nói:



- Tiểu Tuyết, chẳng nhẽ nàng vẫn chưa nhìn ra?



- Sự sống chết của những người ở đây không có can hệ gì với thiếp, nhưng

có một chuyện thiếp phải hỏi rõ, chàng có thể khoanh tay đứng nhìn, là

tự mình mâu thuẫn.



Ngọc Tuyết Ngưng nói.



Mông Tiêu Dao nhíu mày:



- Cớ sao nói ra những lời như vậy?



- Nếu chàng có thể vứt bỏ chuyện ở đây, vậy cũng có thể bỏ qua, không

quan tâm tới việc gì, vậy cần gì phải sắp xếp cục diện lâu như vậy, đợi

tên tiểu tử ngốc Dương Thần diễn giúp chàng nhiều trò như vậy?



- Chẳng bằng chàng cứ trực tiếp đi cho xong, mặc kệ thế giới này, để nhân loại tự diệt vong không phải xong rồi sao?



Giọng nói của Ngọc Tuyết Ngưng có vài phần bất nhẫn.



Mông Tiêu Dao cười nói:



- Từ năm vạn năm trước, sau khi bước qua cánh cửa đó, những điều ta suy

nghĩ, đều là những điều mà ta giác ngộ được, chứ không phải bị giới hạn

bởi quy luật nhân quả của trời đất, ta không cần giải thích cho bất cứ

ai, xử lý thế nào, tự ta phán đoán.



Ngọc Tuyết Ngưng chớp chớp mắt, khuôn mặt tuyệt mỹ thoáng qua một tia căm tức, khẽ nghiến chặt răng:



- Cái cách mượn cớ khó chịu của chàng, lão nương nghe chán rồi.



- Tiểu Tuyết, nàng cần gì phải bực dọc như vậy, nàng đã từng ở trong tháp Thông Thiên, giấu nội dung ta từng viết và cách cách bố trí của ta

trước mặt Dương Thần, nàng đã đồng ý cách làm của ta, những người như ta với nàng, tranh cãi nhau vì những chuyện nhỏ như muối bỏ biển này có

đáng hay không?



Ngọc Tuyết Ngưng nở một nụ cười lạnh như tiền, tựa hồ như cười nhạo Mông Tiêu Dao quá tự tín:



- Chàng chi đoán trúng một nửa. Thiếp quả thực đồng ý cách sắp xếp của

chàng, tuy không phải thông suốt toàn bộ, nhưng cũng có thể lý giải

chàng đang mong đợi điều gì.



- Nhưng thiếp không thể tin tưởng chàng sẽ bằng lòng làm vậy, thiếp chỉ tin tưởng con mắt của bản thân,

sớm muộn cũng có một ngày, tiểu tử ngốc Dương Thần sẽ khiến chàng hiểu

rõ, sự lĩnh ngộ của chàng trong mấy nghìn năm qua chưa chắc đã đúng.



Mông Tiêu Dao nói thong dong:


Ngọc Tuyết Ngưng vẫn lắng nghe từ nãy tới giờ cảm thấy như đàn gảy tai trâu, bà ta



không hề có hiểu biết đối với khái niệm như kiểu “khoa học”, nghi ngờ nói:



- Hai người đang nói gì vậy, một cô gái xinh đẹp như vậy tại sao lại là biến số?



Mông Tiêu Dao quay đầu lại, nghiêm nghị nói:



- Tiểu Tuyết à, tiểu cô nương này thật không đơn giản, nếu nói Dương Thần dựa vào khả năng giác ngộ và cá tính của hắn để trở thành nhân tố then

chốt ảnh hưởng tới trận cuồng phong quyết định số phận của nhân loại...

Vậy thì, cô nương này là người con gái có thể dựa vào trí tuệ để ảnh

hưởng tới tai ương này.



- Ta bất đắc dĩ, nên mới khiến cho cô

ta và Dương Thần xa nhau, nếu không, có cô ta ở bên phò tá, có lẽ sẽ

không có cách nào khai thác hết đỉnh điểm sức mạnh của Dương Thần.



Ngọc Tuyết Ngưng ngẩn người ra, đang đánh giá con người Jane, tựa hồ không quá



tín tưởng.



Mà Jane cũng tò mò đánh giá Ngọc Tuyết Ngưng, những mỹ nhân bao giờ cũng chú ý người khác một cách khác thường.



- Không đến nỗi chứ, cô gái này tuy rất xinh đẹp, nhưng công lực của cô

ta cũng gần tới Độ Kiếp kỳ, ồ... Tính giác ngộ và căn cốt cũng là thiên

tư tuyệt hảo, nhưng so với tư chất khác thường của tiểu tử Dương Thần

còn có khoảng cách, nên biết rằng nếu tiểu tử đó bây giờ quyết sống

chết, sức mạnh tăng gấp đôi hoàn toàn không thành vấn đề, còn tiểu cô

nương này... Làm sao có thể trở thành nhân tố then chốt được.



Jane vừa nghe xong, cảm kích hỏi lại:



- Cái gì? Tiền bối... Bà... Bà biết Dương Thần? Anh ta trở về rồi sao? Anh ta đang ở đâu!?



Ngọc Tuyết Ngưng trầm ngâm, nhớ ra Dương Thần hình như đang tìm kiếm một người phụ nữ, không khỏi cười khanh khách:



- Hóa ra là cô sao... Cô chính là hồng nhan tri kỷ của tiểu tử ngốc bị

người khác áp chế mang đi? Ha ha, yên tâm đi, hắn vẫn mạnh khỏe, có điều không tìm thấy cô nên e rằng không được vui vẻ lắm.



Jane thở phào nhẹ nhõm, trong mắt có chút sốt ruột, nhưng khuôn mặt lộ rõ vẻ cam chịu.



- Đừng quá lo lắng, Dương Thần đã biết cô bình an vô sự, hiện nay cô còn

có chuyện quan trọng hơn, cần phải lựa chọn, đợi đến khi kết thúc tất

cả, tự khắc ta sẽ để cô đi.



Mông Tiêu Dao trấn an.



Jane gật đầu, nhưng hiển nhiên nỗi sầu lo không giảm, sau khi dần dần hiểu rõ chân



tướng tất cả mọi việc, càng lo lắng số phận Dương Thần sẽ ra sao, bởi vì....

Chuyện không thể dùng phương pháp lý tính để giải quyết.



Khuôn mặt Ngọc Tuyết Ngưng cũng có chút mong mỏi, bà ta cũng không có ngoài, liền ở trong này, chờ đợi kết quả.