Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1623 : Hết rồi

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Di Vong quốc gia, hải vực phía nam, trên một du thuyền.



Tuy buổi trưa, nhiệt độ không khí chi có 5, 6 độ nhưng gió nhỏ nên không quá lạnh.



Ánh mặt trời không quá chói mắt, Dương Thần thảnh thơi đeo một cái kính

mát, mặc áo phông trắng, mặc quần hoa rộng thùng thình, nằm tựa vào một

cái ghế dài.



Một tay cầm một cái cần câu cá, tay kia cầm điếu thuốc, thi thoảng lại nhả khói phì phèo.



Ở cạnh Dương Thần, còn có một cái ghế dựa nhỏ hơn, một cô bé mập mạp ăn

mặc giống ba của mình, áo phông, quần sóc, lộ ra đôi chân trắng như

tuyết; cô bé cầm một cái cần câu, trên mặt tức giận, chu cái miệng nhỏ

nhắn.



Cũng khó trách Lam Lam không cao hứng, bởi câu cá từ sáng

cho tới trưa chỉ có Dương Thần câu được cá, còn cô bé thì một cái giày

rách cũng không, bé mập không vui là phải.



Phía sau hai cha con, trên một cái bàn dài, bày vài con cá biển mới được câu lên, cùng nhiều loại nguyên liệu nấu ăn.



Mạc Thiện Ny, Đường Uyển, Lưu Minh Ngọc mấy cô vợ giỏi nấu ăn trổ tài làm shushi, cá rán,... đủ món hải sản.



Khi hương vị món ăn lan tỏa ra, khuôn mặt rầu rĩ không vui của Lam Lam biến mất, lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm cái chảo phía trước Mạc Thiện

Ny liếm liếm môi.



Dương Thần vứt mẩu thuốc lá trên tay xuống, tay béo má con gái để cô bé quay người



- Nhìn cái gì vậy, tập trung câu cá đi, không câu được cá hôm nay không có cái gì ăn Dương Thần cười xấu xa nói.



Bé mập đối với người ba “Tàn nhẫn” khóc không ra nước mắt:



- Ba, Lam Lam nhảy xuống biển bắt cá có được không, câu cá chơi không vui gì hết á.



Dương Thần cười nói:



- Con sao vội vàng thế, mới có năm ba phút lại nhìn một lần đương nhiên

không được. Nếu để cho con nhảy xuống biển bắt cá vậy những gì làm lúc

trước biến thành công cốc à.



- Lam Lam cho rằng cá rất ngu ngốc nha, ai biết chúng nó hư hỏng như vậy không chịu



cắn mồi của Lam Lam.



Bé mập làm ra vẻ nghiêm túc, mè nheo.



- Lý do lý trấu, ngồi đi, tiếp tục câu!


Mặc kệ Chư

Thần cùng nhân loại làm sao, cuối cùng già trẻ nhà mình an toàn là được, hắn chi lo cho gia đình mình còn cứu vớt nhân loại thì để những người

mạnh hơn đi lo lắng.



Cùng Lâm Nhược Khê nói chuyện phiếm vài câu, Dương Thần cùng các và vợ vây quanh bàn ăn, ngồi thưởng thức bữa tiệc cá.



Tiêu Chỉ Tình và Trinh Tú cùng những người vợ khác đã tới. Tiêu Chỉ Tình

thông qua tu luyện “Cửu Chuyển Âm Dương”, phá tan vách ngăn Huyền Âm

Mạch, thực lực đột nhiên tăng mạnh, đi sau về trước, ngắn ngủi một tháng đã sắp Hóa Thần.



Cả nhà một bên tu luyện, một bên vui đùa, bầu

không khí trên đảo vui vẻ, ấm áp không bận tâm điều gì, điều này càng

khiến ý nghĩ vì đại nghĩa liều mạng trong đầu bị vứt đi tận đằng nào.



Ăn được một lúc, thỏa mãn, Dương Thần ôm lấy Lam Lam vẫn còn háu ăn, dự

định tới nơi trống vắng, kiểm nghiệm tu luyện của con bé, không chi tu

vi mà cả một ít kỹ xảo chiến đấu, vận dụng pháp thuật.



Con đường

Dương Thần đã đi qua, rất hối hận khi còn bé đã bỏ qua nhiều điều, phí

sức mà thành quả không bao nhiêu, bây giờ không muốn con gái có điều

tiếc nuối.



Thế nhưng, lúc chuẩn bị rời khỏi du thuyền, Dương Thần cảm thấy có vài chục tu sĩ Độ Kiếp kỳ, thậm chí có vài cổ chân nguyên uy áp cường đại từ phía Đông tới.



Rất nhanh, một đám tu sĩ Hoa Hạ xuất hiện trên hải đảo.



Dương Thần cùng chúng nữ bất ngờ, người tới là Lạc Thiên Thu suất lĩnh cao

thủ Lạc gia, Tiêu gia; còn có Diêm Tú Minh, Liễu Thì Nguyên suất lĩnh

Hồng Mông.



Đa số người có tu vi Nhược Thủy kỳ, nhưng cũng có

không ít người tu vi khá thấp, mà Dương Thần đều quen biết, là đám người Lạc Tiểu Tiểu, Yến Tam Nương.



Nhưng những người này không đến chịu chết, thứ nhất bọn họ biết có cho cả đám hội đồng cũng không là đối thủ của Dương Thần.



Thứ hai, trên người bọn họ đều có vết tích chiến đấu, quần áo, vật dụng tốn hại, đầu tóc rối bời, không thiếu vết máu còn chưa khô; có rất nhiều

cao thủ Nhược Thủy kỳ bị thương.



- Có chuyện gì xảy ra với các người vậy?



Dương Thần phiêu nhiên trên bờ cát, trong lòng trầm xuống, đứng song song với họ hỏi thăm.



Mắt Lạc Thiên Thu đỏ lên, thần sắc lãnh khốc, tuyệt vọng, giọng nói khàn khan: -Hết, hết rồi...Hết.