Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1624 : Rùa đen rụt đầu
Ngày đăng: 14:20 19/04/20
- Cái gì?
Dương Thần không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, hỏi lại:
- Nói rõ xem nào, các người bị làm sao vậy?
Lạc Tiểu Tiểu sớm không nhịn nổi, khóc lóc bố nhào tới trong lòng Dương Thần:
- Dương Thần... Huyễn cảnh bị Chư Thần công hãm rồi... Gia gia em kéo dài thời gian...Cũng bị Thần tộc giết chết... Chúng em cái gì cũng mất hết rồi... Hu, hu...
Sắc mặt Dương Thần đại biến, thoáng cái không phản ứng kịp, Thần tộc... Công hãm Huyễn cảnh rồi?
Gia gia Lạc Tiểu Tiểu, là Lạc Bình Triều thực lực so với Lạc Thiên Thu chi
hơn chứ không thấp cũng bị giết rồi, xem ra Chư Thần muốn đàn áp toàn bộ tu sĩ trong Huyễn cảnh
rồi...
Quả nhiên, thực lực của Chư Thần đã không thể ngăn cản sao.
Vội xông tới ôm khiến Dương Thần quên đi còn đang đứng trước mặt mấy bà vợ, Lạc Tiểu Tiểu làm ra động tác thân mật như thế khiến các bà vợ nhíu
mày... Cô gái này từ đâu tới vậy?
Khi Dương Thần kịp phản ứng,
vội vàng đẩy Lạc Tiểu Tiểu ra nhưng đối với cô bé đáng thương này cũng
không biết làm sao, đành nói:
- Đừng khóc nữa.
Nói xong, Dương Thần đi tới chỗ Yến Tam Nương; còn có Yến Phi Vân, Yến Phi Vũ.
Nhưng lúc này, ba anh em Yến gia như người mất hồn, ngay cả Yến Tam Nương
nhìn thấy Dương Thần tỏ ra vô cùng bị thương, chi gật đầu đơn giản.
- Dương thiếu gia...
Dương Thần quan tâm hỏi:
- Yến bà bà, cụ thể là có chuyện gì xảy ra, vị Chủ thần nào tiến công Huyễn cảnh?
Yến Tam Nương thở dài, muốn mở miệng nhưng lời chưa ra khỏi đã như mắc nghẹn, nước mắt rơi lã chã không ngừng.
- Dương Thần đừng làm khó Yến Phi Linh nữa.
Một trong Tứ đại trướng lão Liễu Thì Nguyên mở miệng:
- Trưởng lão Yến Vô Trần đã ngã xuống trong chiến đấu, ba anh em bọn họ hiện tại
sống không dễ dàng gì.
Dương Thần kinh ngạc, Yến Vô Trần cũng chết? Thảo nào, tính ông ta cương trực như thế, Lạc Bình Triều cũng không chống lại được, Yến Vô Trần chết
cũng không khó giải thích.
sụp đổ, ở đây hầu như hội tụ những tu sĩ cuối cùng của nhân loại, ngọn
lừa hy vọng cuối cùng, nếu những người này lại ngã xuống, sợ rằng Hoa Hạ không thể một lần nữa khôi phục nguyên khí, cho nên...
Không đợi Yến Tam Nương nói xong, Dương Thần khoát tay, ngắt lời bà, nói:
- Yến bà bà, tuy rằng cháu rất tôn kính bà nhưng cháu không thể vi phạm
nguyên tắc của mình. Dương Thần cháu từ trước tới giờ có ân báo ân, có
oán báo oán chưa bao giờ làm chuyện ngu ngốc lấy ân báo oán cả....
- Đám người kia, đa phần không có một nửa điểm quan hệ với cháu, có quan
hệ cũng là kẻ thù, cháu không có ý định đại khai sát giới trước mặt con
gái mình, cũng không muốn máu vấy bấn lên cửa nhà mình, đảo này không
chào đón họ ở lại.
- Hơn nữa, vạn nhất Chủ thần khác tim tới,
cho rằng cháu đứng về phía bọn họ, đây chẳng phái là tự tim đá đập vào
chân mình? Cháu tự nhận thực lực không tệ nhưng chi sợ cũng không phải
đối thủ của Athena bây giờ, cho nên, cháu không thể để người thân của
mình rơi vào nguy hiểm.
Yến Tam Nương còn muốn khuyên điều gì, Yến Phi Vũ ở phía sau đã tiến tới, trừng
mắt, nói:
- Quên đi! Tam muội, tiểu tử này nói rõ sợ phiền phức, làm rùa đen rụt
đầu ấn nấp trên đảo! Em dù có nói thế nào hắn cũng giả bộ không hiểu
thôi! Huống chi hắn cùng Chư Thần một phe, chúng ta tài nghệ không bằng
người, nhưng ít nhất chết cũng phải có cốt khí!
- Không sai! Yến trướng lão dưới suối vàng có biết cũng vui mừng vì có người con như thế.
Liễu Thì Nguyên lên tiếng:
- Chúng ta tới đây là không thể tránh nhưng cũng không phải sợ chết! Hôm
nay, tu sĩ Hoa Hạ cùng con dân đều cùng chung một con thuyền, cùng đi
trên một con đường, cùng lắm chúng ta liều mình tới Bắc Cực từ chiến một phen, chí ít cũng không thẹn với lương tâm!
Bị kích thích như
thế, các cao thủ Huyễn cảnh ở đây ngạo khí ngất trời, cả đám vang tiếng
đồng lòng, trong mắt hiện lên ngọn lửa nồng cháy.
Thế nhưng, mấy
người Lạc Thiên Thu, Diêm Tú Minh tương đối lãnh tĩnh, giữ yên lặng, bọn họ biết đi Bắc Cực căn bản là chịu chết, không có chút ý nghĩa nào.
Dương Thần cũng không thèm để ý phép khích tướng của Yến Phi Vũ, trong những
người này chỉ có sống chết của Yến Tam Nương cùng Lạc Tiểu Tiểu là hắn
quan tâm, những người khác muốn đi chịu chết thì cứ đi.
Đúng lúc
này, phía đông hải vực, một gã đạp trên cự kiếm màu u lam dẫn dắt một
đám tu sĩ tu vi cao thấp không đồng đều nhanh chóng chạy tới, người phía trước chính là Từ Thiếu Cung!