Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1627 : Buông tay

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Quốc gia bị lãng quên một lần nữa khôi phục lại vẻ bình yên, thậm chí có chút tính mịch.



Vài trăm vị tu sĩ công lực không cao lục tục tập hợp, đều mang vẻ lo lắng,

thương cảm, điều này khiến tất cả mọi thứ bị bao phủ bởi một tầng mây

đen.



Đứng bên bãi biển, Dương Thần im lặng cúi đầu, ánh mắt không tập trung, tựa hồ như đang nghĩ ngợi chuyện gì.



Nước biển lạnh cóng đánh vào gót giầy Dương Thần, đã làm ướt một mảng lớn, nhưng Dương Thần không hề phát giác.



Chẳng biết tự lúc nào, sắc Vi lẳng lặng bước tới bên Dương Thần, nhẹ nhàng kéo tay



hắn.



- Đang suy nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?



Sắc Vi thản nhiên cười nói.



Dương Thần chậm rãi ngẩm đầu, âm thanh có chút mờ ảo:



- Cục cưng sắc Vi, em nói đi, anh làm vậy có đúng không?



Ánh mắt Sắc Vi trùng xuống, thời gian cô và Dương Thần quen nhau dường như

dài hơn người khác, sao nghĩ không ra Dương Thần muốn nói gì, tựa hồ do

dự một lát mới nói:



- Nếu anh thực sự muốn quyết định, từ trước đến giờ chưa hỏi ý kiến của chúng em, lần này tại sao tại hỏi em?



Dương Thần cười gượng:



- Đúng vậy, do dự không phải là tác phong của anh, nhưng quyết định lần

này, không chi ảnh hưởng tới anh, mà còn ảnh hưởng tới các em, tới mọi

người, cho nên... Anh thực sự cảm thấy rất bối rối.



Sắc Vi điềm nhiên cười:



- Như vậy đi, ông xã, chi bằng em hỏi anh mấy vấn đề?



- Em nói đi.



- Ưhm, anh sợ Chư Thần sao? Bao gồm cả Athena.



- Không sợ. nguồn truyện t u n g h o a n h. c o m



Dương Thần lắc đầu:



- Nói thật cho em biết cũng không sao, anh không có mấy con bài tẩy, làm

sao tung hoành tới tận hôm nay, tuy anh chưa chắc có thể đánh thắng bọn

họ, nhưng cũng rất khó khiến anh thua.



- Vậy nếu anh không đi, cả đời này có hối hận không?


Không đợi Dương Thần nói ra, Lâm Nhược Khê đã quả quyết lớn tiếng yêu cầu dừng



lại.



Người đàn bà có sắc mặt thâm trầm, ít khi lộ ra vẻ tức giận, ánh mặt lạnh lùng thấu xương, giống như Nữ thần mùa đông.



Những người đàn bà khác đang đứng cạnh cũng bị thần sắc cùng tiếng hét của

Lâm Nhược Khê làm cho chết khiếp, đợi đến khi kịp phản ứng xem có ý gì,

đều khiếp sợ quay sang nhìn Dương Thần.



Dương Thần nhìn vợ bằng ánh mắt phức tạp, cười chua chát:



- Anh còn chưa nói...



- Anh không nói em cũng biết anh muốn đi đâu, làm gì, em không cho anh đi tham chiến.



Khẩu khí không có chút ý thương lượng của Lâm Nhược Khê.



Dương Thần nhíu mày, tuy lúc bình thường có thể nhường người phụ nữ của mình

bất cứ chuyện gì, nhưng chuyện hắn thực sự muốn làm, Thiên vương lão tử

cũng không thể ngăn cản, trực tiếp nói:



- Lâm Nhược Khê, anh đã quyết định rồi, em hãy chăm sóc con thật tốt, anh sẽ cố gắng trở về thật nhanh.



Tấm thân mềm mại của Lâm Nhược Khê run lên bần bật, cũng không biết là tức giận



hay uất ức, bỗng nhiên bước tới phía trước, nắm chặt lấy cổ tay Dương Thần.



- Đừng đi, coi như em cầu xin anh, vì em, và vì con...



Lâm Nhược Khê cúi đầu, dường như không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Thần lúc



Lam Lam đứng bên cạnh trông thấy ba mẹ như đang cãi nhau, mún chặt môi hai đôi mắt long lanh ngấn lệ, không dám nói lời nào.



Dương Thần cười như tự giễu mình:



- Khi nãy, có lẽ anh còn có chút do dự, nhưng bây giờ... Anh cảm thấy,

bắt buộc phải đi, có một số việc, sớm muộn gì cũng phải giải quyết...



Cánh tay Lâm Nhược Khê đang bám lấy Dương Thần run run, dần dần buông ra.



Dương Thần thở mạnh, nói:



- Anh đi đây, em ở lại... nhớ chăm sóc con.



Nói xong, Dương Thần gạt tay Lâm Nhược Khê, từ ngoài thành biến mất.



Cánh tay Lâm Nhược Khê rũ xuống một cách cô đơn, cả bóng người bị đè nặng

bởi sự bất lực và uể oải, dường như không phải buông tay Dương Thần, mà

là buông xuôi tất