Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1626 : Người đời đều là hạng thất phu

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Bản thân Dương Thần, còn nghĩ ngợi nhiều hơn.



Aphrodite và Apollo đều từng thể hiện rõ ràng, Hỏa thần Hephaestus tuy không phải chủ thần

hùng mạnh nhất, nhưng là người đúc ra nhiều thần khí.



Thần khí

búa hỏa thần, theo truyền thuyết ngoài việc có thể gây ra động đất, phun trào dung nham, quan trọng hơn có thể dung hợp thần lực và thần khí vào làm một, hơn nữa ông ta còn là Thợ thủ công của trời đất, ý tưởng sáng

tạo vô cùng tinh xảo.



Trước đây còn buồn bực, sự kiện thắt lưng

mê hoặc giả mạo lần đó, tại sao lại có chiếc thắt lưng kia, lúc này cuối cùng cũng có thể mở ra bí ẩn rồi, phân nửa chính là kiệt tác của

Hephaestus.



Thần khí thực sự vì hạn chế của nguyên liệu và sức mạnh

thời đó, không có cách nào chế tạo ra, làm đồ giả đối với ông ta mà nói

không thành vấn đề.



Vừa đúng lúc, Hermes và Hỏa thần cùng ra tay

với Huyễn Cảnh, quan hệ của bọn họ hẳn không tệ, cũng có thể lý giải, đó là nguyên nhân khiến Hermes hóa thành áo xám giả mạo, tham gia vào hành động kỳ dị lần này.



về phần Ninh Nhược Trúc phân nửa khả năng là

Hera, Dương Thần nghĩ bà ta hẳn đã làm ra không ít chân tay, nhưng tạm

thời không thể khẳng định, liệu có phải bà ta điều khiển tất cả.



Chuyện cho tới bây giờ, Dương Thần đã dần hiểu rõ, một số chuyện trước đây Christine giấu mình.



Sợ rằng sau khi trái tim Gaia sống lại, nhiều kế hoạch của thần tộc, bọn

họ đều sớm có sự hiểu biết từ trước, duy chỉ có điều không cho mình

biết.



Nếu nói Dương Thần không thèm để ý chút nào thì không đúng, dù sao đây không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa rất khó làm một nhân vật

nửa người thường nửa thần thánh như hắn ta, nhưng... Coi như mình hôm

nay đã biết rồi, mình thật sự sẽ ngăn cản bọn họ sao?



Cùng với đám

người đến từ Huyễn Cảnh, những tin tức này truyền đến tai, Dương Thần

không cách nào tránh khỏi có chút mê muội, có thứ gì đó ngồn ngang trong nội tâm, rất đáng sợ.



Thời gian bốn ngày trôi qua rất nhanh, những tu sĩ Huyễn Cảnh trú chân trên đảo, hầu



như đều hồi phục nguyên khí, những người này đều không nghèo túng, đan dược trị thương còn không ít.



Dương Thần cũng không quan tâm tới bọn họ, dù sao những người này cũng không

chết đói chết rét, không thể ai cũng vào nhà ở được.



Dĩ nhiên, đối

với những người có mối liên hệ như Yến Tam Nương và Đường Lộ Di, vẫn

phải đối đãi tốt, bọn họ được đối đãi tốt, chắc chắn sẽ có ý tách ra

khỏi những người có liên quan khác, vậy là, Dương Thần vẫn sắp xếp chỗ ở cho một số người như huynh muội nhà họ Yến, Lạc Thiên Thu và Lạc Tiểu

Tiểu.



Dương Thần cố hết sức tránh mặt Lạc Tiêu Tiêu, để cho Lâm

Nhược Khê khỏi phiền lòng, nhưng dường như Lạc Tiểu Tiểu cũng không có

tâm trạng quấn quýt lấy Dương Thần, bởi vì sự xuất hiện của mẹ đẻ Đường

Lộ Di, cô con gái mấy hôm nay có chút ngơ



ngác không biết làm sao.


Lạc Thiên Thu xoay người lại, trong mắt phảng phất nhen nhóm lên mồi lừa hừng hực, thản nhiên cười.



- Ngươi vừa nói sai rồi, phàm là người trong thiên hạ, đều là “thất phu”, công lực và cảnh giới, không thể thay đổi căn cốt của chúng ta.



- Có thể, tuổi ngươi còn trẻ, có thể, ngươi hình như đang chờ đợi một đất nước khác ngoài Hoa Hạ, có thể, ngươi có thần cách của chủ thần...



- Có lẽ ngươi không biết, những tu sĩ trong Huyễn Cảnh Hoa Hạ như chúng

ta, tuy lục đục với nhau, không từ thủ đoạn thanh trừ lẫn nhau để tranh

giành quyền lực và sức mạnh.



- Thế nhưng, hiện nay chúng ta có kẻ thù chung, đó là kẻ thù của Huyễn Cảnh, của tu sĩ, của con em Hoa Hạ.



- Giống như một đại gia đình, thường ngày thấy không vừa mắt, nhưng có

người của gia tộc khác tới xâm phạm, mâu thuẫn can qua đến đâu cũng có

thể tạm gác sang một bên, bắt đầu nhất trí đối đầu với kẻ thù.



- Bởi vì, trong xương cốt của chúng ta, còn chảy chung một dòng máu, căn

cốt của chúng ta, vẫn bám rễ sâu vào lòng đất Hoa Hạ.



- Nếu Chư Thần muốn san phẳng gia tộc chúng ta, nhố cả gốc rễ của chúng ta, vậy



chúng ta buộc phải dùng máu của mình để giữ vững mảnh đất đã nuôi lớn chúng ta.



Những lời này của Lạc Thiên Thu, hoàn toàn không phải xúc động, cũng không

phải trầm lặng, bình thản và có chút nói quá, nhưng đánh trúng vào tâm

lý của Dương Thần, khiến hắn rung động.



Người đàn ông trước mặt, dường như rũ bỏ tất cả hào quang, rũ bỏ toàn bộ tu vi và những chuyện cũ.



Gã giống như một người đàn ông của thời kỳ chiến chinh, là một người rất

đỗi bình thường, vì tình thân, vì tinh yêu, vì lòng trang thành, chuẩn

bị lao vào cuộc chiến.



Gã không phải không sợ chết, mà là không thể run sợ trước số mệnh.



Có lẽ, đây mới là hình hài đầu tiên của con người... Dương Thần không thể kìm lòng mà suy nghĩ.



Mãi đến khi Lạc Thiên Thu rời Huyền Nhai, Dương Thần vẫn một mình đứng lặng yên ở đó.



Nhìn bầu trời đầy sao, Dương Thần thổi cả đêm gió lạnh, cũng không có ai quấy rầy.



Sáng sớm hôm sau, những tu sĩ Huyễn Cảnh từ cấp độ Minh Thủy Kỳ trở lên, chuấn bị hành động, trở về Hồng Mông Huyền Thiên đảo.



Những màn cáo từ sinh ly tử biệt, tự nhiên không thể tránh.



Yến Tam Nương và Yến Phi Vũ, nước mắt như mưa tiễn đưa người anh cả Yến Phi



Vân, còn hai mẹ con Đường Lộ Di, Lạc Tiểu Tiểu đứng trước Lạc Thiên Thu, khóc không thành tiếng.



Nhẽ ra, Lạc Tiểu Tiểu còn muốn lao tới Dương Thần, cầu xin Dương Thần ra tay, nhưng bị Lạc Thiên Thu điểm huyệt, liền hôn mê.



Dương Thần không nói lời nào, lặng lẽ nhìn tất cả, đến khi gần trăm tu sĩ rời đi.



Bầu trời trên biển phía đông lúc này, mây đen dày đặc, gió rét rít gào.