Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1633 : Cô vợ tổng giám đốc xinh đẹp của tôi

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Khi Thượng Thanh thần lôi đụng vào, phảng phất tỏa ra một đám bọt khí

màu bạc, kì lạ là chúng không hề phá vỡ nhau, mà chi giằng co một lúc

lâu, sau đó màu sắc của đám bọt khí từ từ nhạt đi.



Dương Thần

nhíu mi, Thượng Thanh thần lôi đúng là đã bị hóa giải, phần lớn luồng

điện lam sắc phóng ra đều không phát huy được tác dụng phải quay trở về.



Mặc dù mình không bị tổn thương, nhưng hiển nhiên Thượng Thanh thần lôi của mình cũng không có cách nào có thể phá vờ hộ thuẫn màu bạc này.



Mà cái hộ thuẫn này cũng không xa lạ gì đối với hắn...



- Lá chắn của Aegis.



Apollo và các chư thần lộ ra một tia mừng rờ, biết rõ là chính cái hộ thuẫn này đã bảo vệ Đại Địa Chi Thụ.



- Thật là nguy hiểm, không hiểu sao con tiện nhân kia đến giờ mới xuất hiện!?



Hera cũng không thể nào vui vẻ, đôi mắt liếc về phía không trung.



Chỉ thấy một người mặc bộ đồ đen, lộ ra đôi tay trắng muốt, hai chân trần

trắng như tuyết, mái tóc đen bay bồng bềnh trong gió, chính là Athena,

chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trong không trung.



Không khí trở nên trầm lặng, mặc dù Athena đang ở trong không trung, nhưng vẫn tỏa ra sự uy áp không gì có thể sánh được.



Dương Thần liếc mắt, quả nhiên đúng như mình đã đoán, thực lực của Athena, nhờ sự



sống lại của trái tim Gaia, mà đã đạt đến một cảnh giới kinh người.



Chỉ cần cảm nhận áp lực mà không gian pháp tắc truyền tới, Dương Thần có

thể kết luận thực lực của Athena còn hơn cả tu sĩ Thượng Thanh đỉnh

phong, xem chừng cũng phải tiến tới Ngọc Thanh sơ kì rồi!



Nói

cách khác, nếu không có thực lực kinh người như vậy, thì cũng không thể

nào dễ dàng dùng thần khí để chống lại Thượng Thanh thần lôi của mình

như vậy được.



Càng làm cho người ta không ngờ tới là, thực lực

của Athena còn có thể tăng lên đến đỉnh phong một cách nhanh chóng, theo sự phát triển của trái tim Gaia, sợ rằng việc tiến đến Ngọc Thanh đỉnh

phong cũng không phải là chuyện quá xa xôi.



Sợ rằng, chư thần mấy vạn năm trước, nếu có được sức mạnh như thế này, thì kết quả



cuộc chiến chư thần với tu sĩ có lẽ đã khác rồi.



Thế nhưng, Dương Thần vẫn hy vọng mình sẽ dành thắng lợi, thứ nhất là

Athena chưa đạt đến sức mạnh cực hạn, thứ hai là mình còn hai món đồ còn chưa sử dụng đến...



Athena chậm rãi đáp xuống, đứng đối diện với Dương Thần ở phía xa.




Thấy tâm trạng vô cùng thống khổ và bi thương của Dương Thần, mấy người

Aphrodite và Artemis có mối quan hệ khá tốt với hắn cũng đều thương cảm, che mặt mà rơi lệ.



Trên mặt Athena, không hiện lên một chút bi thương, cũng không hiện ra một chút vui



sướng, thong dong, nhẹ nhàng, cất bước đi tới trước mặt Dương Thần.



Lúc này, tấm là chắn Aegis và trường mâu Paras cũng đã được thu hồi.



Bởi vì, cô biết, cô đã giành chiến thắng trong trận đấu này rồi.



Bởi vì giống như cô đã dự đoán, người đàn ông này dù có mạnh mẽ như thế nào cũng không thể ra tay với mình.



Athena lẳng lặng nhìn Dương Thần đang che mặt cúi đầu, đau khổ đến tận cùng,

mà êm ái dang cánh tay ra ôm lấy hông Dương Thần, thân thể áp vào trong

lòng hắn.



- Ta biết, ngươi sẽ không cam lòng gây thương tồn cho ta đúng không?



Trong mũi bỗng xuất hiện một mùi hương quen thuộc, yết hầu nghẹn lại, bỗng

nhiên một tay nắm lấy Athena từ trong lòng mình đẩy ra!



Sau đó, tay phải của Dương Thần như gọng kìm, nắm lấy cằm của cô, thô bạo hướng lên mặt mình!



Ánh mắt của hai người nhìn nhau, hai tròng mắt của Dương Thần như thiêu đốt ánh lên ngọn lừa rừng rực, trong khi đó ánh mắt của cô gái lại yên tình như hồ nước trong.



Nước và lửa giao hội với nhau, trầm mặc mà kịch liệt va chạm.



Không có cách nào có thể dùng tinh cảm đơn giản hay phức tạp để nói lên tâm

trạng của Dương Thần lúc này, hắn cảm thấy mình như phát điên, nhưng đã

điên đến mức không còn có thể tiếp tục điên cuồng hơn được nữa.



Athena không hề có chút phản kháng nào, tùy ý đề cho Dương Thần hành động lỗ mãng với cô.



Nhan sắc tuyệt diễm của cô, chân nguyên uy áp cường đại, cùng với địa vị tối cao, làm cho người ta khó có thể kiềm chế bản thân.



Dương Thần khó khăn nuốt một cái, tay run rẩy xiết chặt cằm cô, khàn khàn mở miệng khó khăn nói:



- Lâm... Nhược... Khê... Tại sao em lại có thể đối xử với anh như vậy...

Anh không phải... đã em ở nhà để trông con sao...Tại sao em lại có thể

làm... Như vậy...



Khuôn mặt tuyệt diễm nhưng lạnh lùng của Lâm

Nhược Khê rốt cục cũng có một tia xúc động, lông mi thon dài, đôi mắt

mộng nước, lộ ra một tia trong suốt.



Miệng của cô hé ra, nhẹ nhàng nói:



- Em cũng đã khuyên anh, em cũng đã cầu xin anh... Em đã xin anh... Đừng tới đây...