Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1634 : Sớm đã định trước

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Dương Thần chưa từng nghĩ rằng, cuộc sống của mình giống như một giấc mơ như vậy, cho dù ở trong hoàn cảnh tàn khốc đến thế nào, hắn cũng chưa

bao giờ từ bỏ khát vọng sống.



Nhưng lúc này, trong mắt của Dương

Thần, tỏa ra tử khí nhàn nhạt, cả tinh thần và thể xác đều đã mệt mỏi,

cảm thấy giống như một sự sụp đồ, thất bại lớn.



Hư ào, giả tạo, dối trá, cuộc sống của mình khi nhìn thấy hình dáng của cô gái đó liền mất đi phương hướng và ý nghĩa.



Dương Thần buông Athena ra, lảo đảo lùi lại hai bước, ngơ ngác đứng nhìn, không nói gì.



Cách đó không xa, Aphrodite đang khóc nhưng vẫn hướng về phía Artemis hỏi:



- Hades... Hình như đã sớm biết chuyện này?



Artemis gật đầu:



- Đúng thế, nghe bọn họ nói chuyện, Athena hình như cũng đã biết Hades đã sớm biết được những điều này, uổng công chúng ta vẫn cố gắng lừa gạt

Hades.



- Hera, Hermes, có phải các ngươi đã nói cho hắn biết không?



Poseidon mắt sáng như ánh đuốc nhìn về phía hai vị chủ thần.



Hermes cười ha ha, giơ hai tay ra:



- Đúng vậy, chính là ta, đã từ rất lâu rồi, nhưng lúc đó ta cũng không biết được là hắn có tin lời của ta hay không.



- Tại sao ngươi phải làm như vậy!?



Aphrodite oán giận hỏi.



Hermes cười tà nói:



- Chuyện này còn cần phải hỏi nữa sao, cho dù Hades đã biết nhưng hắn vẫn làm theo sự sắp xếp của Athena đấy thôi, bởi vì hắn căn bản không muốn

tin ta, hắn lại càng không muốn tin rằng vợ hắn lại một mực đùa giỡn

hắn.



- Đổi lại, nếu như hắn đã biết hết mọi chuyện, sau đó buông tha Athena, thì kế hoạch của Athena đã thất bại rồi.



- Các ngươi không cảm thấy chuyện này rất thú vị sao, khiến cho hắn thấp

thòm, vẫn ôm hi vọng, đến cuối cùng thì hi vọng này cũng tan vờ thành

bọt biển...



- Hermes, chuyện này ngươi thực sự hơi quá đáng rồi đấy...



Apollo cau mày nói.



- Ha ha? Ta quá đáng?



Hermes cười nhạo nói:


- Ngươi cho là ai cũng như ngươi, có thể đối với người mình yêu thương

không chút khách khí? Ai cũng như ngươi, chém thiện niệm, chém ác niệm,

chém tư niệm sao?



Mông Tiêu Dao đối với lới chế nhạo này cũng không quá để ý, khẽ mỉm cười:



- Ta cũng sớm có đoán được, vượt qua tinh huống như vậy, không phải

chuyện dễ dàng. Trước đây ta ở bên trong Thông thiên tháp nhìn thấy thư

các tiên nhân Thượng cổ để lại, mới có thể ngộ ra được... Mà thôi, ta tự mình đi một chuyến vậy, chi mong hắn chớ để mất đạo hạnh...



- Sư phụ...



Dương Nguyên Túc lúc này chắp tay cung kính dò hỏi:



- Lần này Hỏa Thần kia đã làm hư hao trận nhãn của Thần Ma đại trận,

không bao lâu nữa, sợ rằng Zeus cùng lượng lớn yêu ma Thái cổ, sẽ quay

lại nhân gian.



- Nếu Dương Thần chậm chạp không muốn động thủ với

chủ thần, vậy chúng ta có nên ổn định thế cục trước, không để cho yêu ma Thái cổ làm hại sinh linh?



Mông Tiêu Dao sắc mặt không thay đồi nói



- Nếu Dương Thần lần này không tỉnh ngộ, chi có thể nói, nhân loại khó

thoát kiếp nạn này, quả thật là ý trời. Sớm một chút, trễ một chút, chết nhiều chết ít hay là chết hết, cũng không khác biệt.



- Thế nhưng, nếu các ngươi muốn nhúng tay, tự đi là được, yêu ma Thái cổ cũng không

phải là yêu thú, mãnh thú, có thêm chút thực lực u Minh Quỷ Sát không

mạnh, đối phó người phàm còn có thể, đối với tu sĩ, đại thể không đáng

nhắc tới.



Dương Nguyên Túc cùng Lý Tuyết Mai hiển nhiên cũng là

hơi sợ, tuy rằng bọn họ biết ân sư từ trước đến nay không quá quan tâm

mạng người, nhưng không nghĩ tới, không



quan tâm đến mức này!



Đương nhiên, cũng không phải là nói Mông Tiêu Dao có ý gì, chỉ là ở trong thế giới của y, không có thiện ác, cũng không có chính tà, chúng sinh đều

có ý nghĩa tồn tại, nhiều lắm đối với nhân loại cũng có một sự ràng

buộc, đối với tiên nhân thượng cổ chi có một sự sùng kính mà thôi.



Ngọc Tuyết Ngưng cười ha ha nói



- Mông Tiêu Dao, ngươi đã dọa đám đồ đệ của ngươi rồi kìa, ha ha... Bọn

họ đi theo ngươi hơn hai ngàn năm, chung quy đối với ngươi không hiểu

hết được, lão già ngươi nói những chuyện đối với bọn họ là trái với luân thường như này, bọn họ sẽ không chịu nổi đâu.



Mông Tiêu Dao khẽ cười một tiếng, cũng không muốn giải thích thêm, thân ảnh nhoáng lên, biến mất trong này.