Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1644 : Một đêm hoang đường

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Nhận được tin Dương Thần trở về, các cô gái đang bận chém giết yêu ma trên khắp thế giới cũng đều vội vàng trở về.



Còn Quách Tuyết Hoa mừng đến chảy nước mắt, nắm lấy tay con trai, khuyên

bảo Dương Thần đừng làm điều gì ngốc nghếch, phải nghĩ cho kĩ, không nên để cho Athena lừa gạt nữa.



Dương Thần không ngừng gật đầu, sau

một hồi khuyên bảo, Quách Tuyết Hoa mới chịu nghĩ ngơi một chút sau mấy

ngày không được ngủ chút nào.



Tình cảm gia đình thật ấm áp khiến Dương Thần có một cảm giác thật khó tả, trong tinh cảnh này, thứ tình cảm đó thật đáng quý.



Cũng không ai hỏi Dương Thần đã đi đến chỗ nào, cũng không hỏi Dương Thần

định làm gì, thậm chí, nếu Dương Thần không chủ động nhắc đến chuyện Lâm Nhược Khê, thì cũng không ai muốn nói tới.



Dương Thần an ủi Vú Vương, nói rằng Lâm Nhược Khê chưa chết, chỉ là tạm thời chưa tinh lại mà thôi.



Những lời này cũng khiến vú Vương dễ chịu hơn một chút, dù sao nghĩ đến khả

năng tiểu thư nhà mình bị Athena giết, thì cảm thấy rất đau khố, đúng là cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.



Ron, Solon, Macedonia và

đám bộ hạ của Dương Thần, cũng đều lo lắng đến gặp, Dương Thần tiến đến

gặp mặt bọn họ, bí mật nói chuyện một hồi, nguời bên ngoài không có cách nào biết được.



Thế nhưng, sau khi bọn họ đi ra, sắc mặt của ai

cũng lộ vẻ ngưng trọng, không khỏi suy đoán, những điều Dương Thần nói

với bọn họ quan trọng như thế nào.



Đến buổi tối, Dương Thần bình tình, ngồi ăn cơm cùng với cả gia đình trong phòng



ăn.



Lam Lam ngồi bên cạnh Dương Thần, nhiều lần hỏi xem mẹ đã đi đâu, Dương

Thần chỉ đáp không bao lâu nữa mẹ sẽ trở về, cô bé Tiểu mập nửa tin nửa

ngờ, nhưng ít ra cuối cùng cũng đã chịu ăn uống.



Dương Thần ăn

được một chút, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, lấy từ trong nhẫn không gian ra một đống lớn pháp bảo đã thu thập được trong Thiên ma chi nhãn ra.



Một đống mười mấy món tiên khí, nhất thời khiến cho các cô gái có phần choáng



váng.



Dương Thần cười ha ha, tỏ vẻ xin lỗi, vì mấy ngày nay không trờ về nhà, khiến cho mọi người lo lắng, nên cố ý tặng mỗi người một món bảo bối gọi là

để đền bù.




Suốt đêm, trên giường dưới giường, diễn ra cảnh chiến trận như vậy, xuân sắc thơm ngát...



Mây mưa vừa dừng.



Ánh nắng ngày mới chiếu vào phòng ngủ.



Dương Thần từ giữa chiếc giường lớn chậm rãi ngồi dậy, trên mặt không hề buồn ngủ, bởi vì, hắn căn bản không ngủ.



Liếc mắt nhìn xung quanh, một đám giai nhân hồng phấn, Dương Thần tự giễu cười lắc đầu.



Xem ra đã mười mấy tiếng điên cuồng, đối với các cô gái này mà nói, thực sự có hơi



Các cô gái tóc tai rũ rượi, trên người khắp nơi còn lưu lại vết tích hoan ái, thậm chí có một vài vết răng cắn.



Sắc Vi cùng Mạc Thiến Ny ôm chặt lẫn nhau, bầu ngực đầy đặn đè ép ở cùng

một nơi; An Tâm ôm Trinh Tú, Trinh Tú như cô bé đòi bú sữa mẹ, áp mặt

vào ngực An Tâm; Tiêu Chi Tình trực tiếp chôn đầu ở giữa hai bắp đùi

Đường Uyển, đầu bị bắp đùi Đường Uyển kẹp lại, còn hồn nhiên chẳng biết; Lý Tinh Tinh cùng Lưu Minh Ngọc còn nằm trên bắp đùi của mình, Lưu Minh Ngọc khóe miệng còn lưu lại một chút dịch thể đặc đặc, trên mặt còn đỏ

ửng.



Trong cả căn phòng, đều tràn ngập mùi vị hoan ái, làm cho người như ngây đi.



Dương Thần đưa ánh mắt đảo qua một lượt, cuối cùng, lộ ra một tia kiên quyết.



Vừa nghĩ như vậy, Dương Thần liền lấy trong nhẫn không gian ra một bình

thuốc nhỏ, mở miệng bình rắc bột phấn vô hình vô sắc lên thân thể của

các cô gái.



Rất nhanh, sắc Vi, Thái Ngưng và An Tâm cùng các cô gái khác đều run rẩy rơi vào trạng thái ngủ sâu.



Các cô gái vừa rồi hiển nhiên đang cố ý giả bộ ngủ, muốn biết Dương Thần

muốn làm gì, nhưng không nghĩ rằng, Dương Thần sớm đoán được điểm này,

tối hôm qua đã luyện chế một loại mê dược vô hại, khiến cho các cô đều

chìm vào giấc ngủ



- A...



Dương Thần đưa tay vỗ vỗ cặp mông của sắc Vi, áy náy nói:



- Thật xin lỗi, bảo bối, mặc kệ sống hay chết, anh cũng không thể trốn tránh, đây chính là số mệnh của anh...



Đứng dậy, tắm rửa sơ, Dương Thần thay xong y phục, đi tới trước cửa sổ, không quay đầu lại, trực tiếp từ trong phòng biến mất...