Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1643 : Lương tâm

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


- Cảm tạ ơn cứu mạng của anh, xin hỏi quý tính đại danh để sau này còn có cơ hội báo đáp!



Triệu Mộc Dương đi vòng đến trước mặt Dương Thần, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn mặt Dương Thần nói.



Dương Thần mở bình rượu uống một ngụm rượu mạnh, sốt một khoát khoát tay:



- Không cần... tránh ra...



Nói rồi trực tiếp gạt Triệu Mộc Dương ra, tiếp tục đi về phía đường xa.



Nhưng vừa đi chưa được mấy bước thì Triệu Mộc Dương ở phía sau lại đột nhiên hô



to:



- Tiêu huynh đệ?



Dương Thần ngẩn ra, đứng tại chỗ.



Triệu Mộc Dương ở phía sau mừng rỡ, vỗ tay nói:



- Không sai! Chính là Tiêu huynh đệ!



Anh ta hô to như vậy khiến Triệu Đình và Lam Phi ở bên cạnh cũng sửng sốt, không dám tin tưởng mà hỏi là chuyện gì vậy.



Ba người rất nhanh liền vây trước mặt Dương Thần, quan sát Dương Thần từ trên xuống dưới.



Dương Thần híp híp mắt, nói với Triệu Mộc Dương:



- Ngươi nói ta là ai?



Triệu Mộc Dương cũng tràn đầy tự tin nói:



- Đừng giấu nữa, Tiêu huynh đệ..., à không, nên gọi huynh là Dương huynh đệ, Dương ân công... haha...



Lần này Dương Thần càng thấy kì quái, mình chưa từng lộ thân phận mới đúng, sao tên Triệu Mộc Dương lại phát hiện ra vậy?



- Không cần cảm thấy kinh ngạc, Dương huynh đệ, thực ra huynh rời khỏi

nhà họ Tiêu chưa được bao lâu thì chúng tôi liền nghĩ ra thân phận thực

sự của huynh rồi. Khi đó huynh nổi tiếng ở Huyễn Cảnh như vậy, lại xông

vào nhà họ Tiêu, lại đại náo nhà họ Lạc, trong Huyễn Cảnh này có ai

không biết chứ?



- Mặc dù Huyễn Cảnh không nhỏ nhưng cũng không

lớn, nếu như huynh là Tiêu Thần thì không thể không có tin tức của

huynh, trên dưới nhà họ Tiêu, thậm chí là Hồng Mông cũng không có người

như huynh, điều này đủ thấy đó là thân phận giả mạo.



- Chỉ cần thời gian Tiêu Thần và Dương Thần xuất hiện không cùng lúc là không khó để phát hiện đó là cùng một người.



- Huynh tặng chúng tôi nhiều đan dược quý báu như vậy, nghĩ kĩ chắc không thể là tu sĩ trong Huyễn Cảnh có thể ra tay, chúng tôi chẳng qua chi là một vài tiểu nhân vật trong Huyễn Cảnh, làm sao có cao nhân thương tiếc chứ?



- Vừa nãy chúng tôi không để ý thấy huynh là người có tu vi

cũng giống như trước đây chúng tôi không thể biết con người thật của

huynh vậy, trên thế gian này rất ít người có thể che giấu tu vi của

mình, còn có thể che giấu triệt để như huynh thì chắc chắn là
chúng tôi không biết, chi có một mình huynh mới có thể hiểu thấu.



- Dù gì thì cho dù thế nào chúng tôi cũng chi có thể dựa vào huynh, là

chúng tôi bất lực, cho dù một ngày nào đó bất hạnh chết đi thì cũng là

số mệnh của chúng tôi.



Dương Thần đứng đờ đẫn, dường như không nghe thấy gì vậy.



Nhưng Triệu Mộc Dương hiển nhiên không để ý những thứ đó, giống như lâm vào bi thương của bản thân vậy, cười khổ nói:



- Huynh biết không... Tôi và Lam huynh thường nhắc đến huynh, chúng tôi

đều rất ngưỡng mộ, huynh trẻ tuổi lại có tài cao như vậy...



-

Thậm chí chúng tôi còn ảo tưởng nếu như sức mạnh mang tính quyết định

này nằm trong tay một trong hai người chúng tôi thì sẽ có uy phong cỡ

nào... A... Rất ngu xuẩn phải không, chúng tôi cũng biết, cũng chi nghĩ

như vậy thôi.



- Thế nhưng nói thật chúng tôi rất ngưỡng mộ

huynh, thậm chí ghen tị với huynh, ghen tị huynh có thiên phú như vậy,

có vận may như vậy, có thứ chúng tôi không thể nào có được...



- Mặc kệ huynh quyết định ra sao, hy vọng huynh tin rằng ít nhất có tôi và Lam huynh



sẽ không hận huynh như những người khác... có thể chúng tôi chẳng là gì

đối với huynh nhưng đối với chúng tôi mà nói thì có đoạn giao tình với

huynh là vinh hạnh của chúng tôi...



Triệu Mộc Dương và Lam Phi cùng cười ôn hòa, cũng không tiện nói thêm, yên lặng đi đến khu dân cư tìm Triệu Đình.



Dương Thần lẳng lặng dứng nguyên tại chỗ rất lâu, trong mắt vô số tư lự, thay đồi trong nháy mắt.



Không biết qua bao lâu, Dương Thần khô khốc cười khẽ vài tiếng, ngửa đầu nhìn bầu trời mờ mịt, thở hắt vài cái



Quăng bình rượu trên tay đi, giây tiếp theo Dương Thần biến mất không thấy ở đường



nữa.



Rất nhanh, ở quốc gia bị quên lãng cách đó vạn dặm, Dương Thần đã thay quần áo sạch sẽ, sửa sang dung mạo, xuất hiện trong tòa thành.



Trong

đại sảnh tầng 1 của tòa thành, Lưu Minh Ngọc, Trinh Tú, Lý Tinh Tinh và

Mạc Thiện Ny đang thương lượng chuyện gì đó ở trên bàn.



Cô bé Tiểu mập lại ngồi trên đùi Dương Công Minh, nghe Dương Công Minh kể một số chuyện cũ.



Dương Thần đột nhiên xuất hiện nhất thời khiến các nữ nhân đều ngơ ngác một

chút, vẫn là Lam Lam phản ứng đầu tiên, vui mừng hô lớn



- Cha, cha



Dương Thần nháy nháy mắt với mấy hồng nhan tri kỉ đang sững sờ, sắp khóc đến

nơi, rồi nhào về phía con gái, lộ ra nụ cười sáng lạn.