Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 165 : Quý báu nhất!

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Trên lầu hai biệt thự, cửa phòng vốn khép hờ bị mở ra, vú Vương mặc đồ ngủ màu trắng chậm rãi bước ra, thấy Lâm Nhược Khê ngồi dưới lầu khóc một mình, vú Vương thở dài, chậm rãi đi xuống.



Đi tới trước mặt Lâm Nhược Khê, vú Vương ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai Lâm Nhược Khê đang nức nở,



Tiểu thư, đừng khóc, khóc nhiều tổn hại sức khỏe.



Vú Vương…



Lâm Nhược Khê hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt hiền hậu của vú Vương, cô bỗng nhào vào lòng bà, nghẹn ngào:



Vú ơi, Dương Thần hắn nói không cần con… Hắn đi tìm người phụ nữ khác…



Vú Vương vỗ vỗ lưng Lâm Nhược Khê, ấm áp nói:



Tiểu thư, cậu chủ chỉ tức giận mà nói thế thôi, nếu thật sự cậu ấy không cần tiểu thư nữa, chắc chắn không nói nhiều với tiểu thư như vậy đâu. Cậu ấy vì yêu nên mới trách cô đấy thôi.



Lúc này Lâm Nhược Khê giống như một cô bé tìm bậc bề trên mà kể lể, khóc lóc, không có chút khí thế nào của Chủ tịch một công ty lớn, yếu ớt khiến cho người ta yêu thương.



Con cũng biết con làm không được tốt, nhưng tại sao hắn lại hung dữ như vậy, vừa rồi con rất sợ hãi, hắn cười lạnh như vậy, con cảm thấy rất đau lòng…



Tiểu thư, tôi ở trên lầu đều nghe thấy cả, cô không nên dùng chức vị trong công ty đối đãi với cậu chủ.



Vú Vương sờ sờ mái tóc dài mềm mại của Lâm Nhược Khê, lại đưa ngón tay gạt đi nước mắt, dịu dàng nói:



Vú không được đọc nhiều sách, nhưng vú thấy, một người phụ nữ, cả đời phải trải qua rất nhiều giai đoạn, có yêu thương, có kết hôn, làm vợ, sinh con, làm mẹ… làm tốt những chuyện này rồi, tới khi người phụ nữ già đi mới thấy đời này vậy là đã đủ đầy, sung túc. Với sự nghiệp, cho dù thành công cỡ nào, làm phụ nữ, cuối cùng đều hiểu ra bao nhiêu cũng là không đáng.



Con cũng muốn được sống thật tốt, nhưng hắn không cầu tiến như thế này, con sốt ruột lắm, không kiềm chế nổi mà tức giận…



Lâm Nhược Khê nỉ non nói.



Tiểu thư, cậu chủ không cầu tiến, con có gò ép cũng vô ích, quan trọng là trong lòng cậu ấy có con, con xem lần này vì chuyện của ông chủ Tăng, cậu không phải chủ động đòi đi công tác sao? Điều này cho thấy cậu ấy để ý đến con, ghen với ông chủ Tăng đó.



Vú Vương cười nói:




Em nghĩ là những người phụ nữ giống như cô ấy, thủ đoạn rất cao minh, đặc biệt rất chín chắn, nghe anh nói như vậy, thì cô ấy chỉ như thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi?



Sắc vi như vừa phát hiện ra châu lục mới.



Dương Thần liếc mắt:



Cũng không phải khoa trương như vậy, cô ấy không giống với em. Tuy rằng các em đều sống tự lập từ nhỏ, nhưng hoàn cảnh sống của em khiến em hiểu rất rõ nhân tình thế thái, hoàn cảnh sống của Nhược Khê, ngoài việc giúp cô ấy học được cách quản lý công ty, cạnh tranh ngoài thương trường, thì chuyện gia đình, chuyện tình cảm này đều tối tinh rối mù lên.



Kiểu phụ nữ đó bình thường đều rất thuần khiết, khiến người ta yêu chiều, nói cách khác, cũng vì không hiểu biết và hồ đồ mới khiến người đàn ông có cảm giác muốn bảo vệ.



Sắc Vi nói đùa.



Dương Thần chau mày:



Đâu có như vậy, nhưng mà đúng là có chút ngốc nghếch.



Sắc vi vỗ vào chân, gót chân vừa đủ chạm vào cái mông đang cong lên, làm cho cái mông rung rung, hai tay chống cằm:



Nghe anh nói thế em thật muốn gặp cô ấy…



Đây không phải là chuyện đùa.



Dương Thần bĩu môi.



Có gì mà không được chứ, dù sao cũng không phải đi uy hiếp vị trí của cô ấy, chỉ là muốn gặp vị chính cung nương nương đáng yêu thuần khiết này thôi.



Trong lúc hai người nói chuyện, nhìn những đường cong hoàn mỹ của Sắc Vi, cậu nhỏ của Dương Thần lại đang ở tư thế rục rịch ngóc đầu dậy.



Sắc vi thấy thế không chịu được đã tìm cách chuyển hướng chú ý của Dương Thần, cô ta nói:



Chồng ơi, mấy ngày anh không ở đây, có người đến tìm anh đấy.