Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 166 : Chăm sóc không tốt

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Quan hệ giữa Dương Thần và Sắc Vi gần như được giữ bí mật. Cho nên nếu có người đến quán ba Rose tìm Dương Thần, hắn phải rất chú ý.



- Ai?



- Chanel.



Sắc Vi hé miệng cười xảo quyệt.



Dương Thần phải vắt óc suy nghĩ mới nhớ ra Chanel là ai. Đó không phải là Chu Đông Thành sao?



Ngày đó tàn sát đẫm máu những nhân vật quan trọng của hội Tây Minh, chưa từng xảy ra xung đột với Đông Hưng, còn may mà Chanel "tiểu thư" biết cách cư xử, nói thật ra, ngoài việc Chanel nhìn mình với ánh mắt quyến rũ khiến mình chịu không nổi. Dương Thần vẫn đối tốt với Chu Đông Thành.



- Anh ta tới đây làm gì?



Nhìn vẻ mặt Dương Thần như gặp kẻ thù lớn, Sắc Vi không ngừng cười lớn tiếng:



- Em cũng không biết, chỉ có điều Chanel tiểu thư lộ mặt, muốn đến đây gặp anh một chút, nhưng đúng lúc anh đi công tác, nên anh ta đến mà không được gì.



- Lần sau nếu gã đến, em nói với gã muốn tìm đàn ông thì nên tìm những người có cùng chung sở thích. Anh không tốt số vậy đâu.



Mặt Dương Thần trắng bệch, nói.



Sắc Vi bỡn cợt:



- Người ta là Chanel tiểu thư xinh đẹp, em là phụ nữ còn thấy hâm mộ, ghen tỵ. Đào hoa như anh chẳng lẽ lại không động lòng?



Dương Thần cảm thấy chiều chuộng người phụ nữ này quá sẽ hỏng mất, về sau sẽ không dạy dỗ được. Một tay ôm lấy thắt lưng Sắc Vi, nhấc đặt lên đùi mình, giơ tay vỗ cái mông trắng nõn, rất tròn kia.



- Bốp bốp bốp!



Đánh liền ba cái, lộ ra một vết màu đỏ trên mông, sợ run, đánh cho Sắc Vi “Hừ hừ” kêu ba tiếng, sắc mặt ửng hồng, mắt đầy dục vọng.



- Còn dám nói nữa không?



Dương Thần giả vờ giận nói.



Sắc Vi sợ hãi lắc đầu, hồn nhiên phồng miệng lên. Chỉ có điều ý cười trong mắt, vẫn lưu lại không đi.




Dương Thần không để Lý Tinh Tinh cự tuyệt.



Lý Tinh Tinh yên lặng một lát, nhẹ nhàng mà đáp lại, rõ ràng là được coi trọng, cô đúng là rất vui vẻ.



Cúp điện thoại, Dương Thần có vẻ suy nghĩ, giúp Lý Tinh Tinh thu xếp nhà mới, chắc chắn sẽ tốn không ít, nghĩ tới tiền liền nghĩ ngay đến lần đi Hồng Kong, lúc Lý Mộ Thành “Ma quỷ” kia được lời chi phiếu một triệu, cũng đã chuyển tiền vào tài khoản riêng của mình.



Nhìn Dương Thần vừa mới ngồi xuống, nghe điện thoại xong liền đứng dậy đi, Triệu Hồng Yến vẻ mặt nghi ngờ:



- Là phụ nữ à?



- Ừ. Coi là như thế đi, một người bạn cũ.



Dương Thần nói.



- Quả nhiên là phụ nữ trẻ có sức hấp dẫn, những phụ nữ già chúng ta không còn khiến người ta chú ý nữa rồi.



Triệu Hồng Yến ai oán.



Dương Thần bước về phía trước, đưa tay véo nhẹ lên khuôn mặt mịn của Triệu Hồng Yến:



- Em đâu có già, véo má em còn chảy nước đây này.



Triệu Hồng Yến lườm hắn một cái:



- Đừng hấp tấp, lại muốn em chạm vào à, đi mau, đi mau đi.



Dương Thần cười khổ, phụ nữ là thế đấy, bạn không đụng vào cô ta, cô ta sẽ đến quyến rũ bạn, bạn đụng chạm vào cô ta, cô ta lại cảm thấy oan ức, không vừa ý.



Ở trong nhà, ở bên ngoài đều không dễ phục vụ, Dương Thần buồn bã nghĩ.



Hơn nửa giờ đồng hồ sau, Dương Thần lái xe đến trụ sở ngân hàng Hoa Hạ ở Trung Hải, xung quanh là khu buôn bán sầm uất, người xe qua lại nườm nượp, rõ ràng rất nhộn nhịp.



Vào tới đại sảnh của trụ sở mới thấy người trong đó không nhiều lắm, chỉ có khoảng mười mấy khách hàng, vài người ngồi nghỉ trên ghế.



Sau khi nhận số thứ tự, Dương Thần cũng xếp hàng ngồi nghỉ trên ghế, nhưng đang định ngồi xuống thì bất ngờ thấy “người quen” ở ghế bên cạnh đang nhìn mình mỉm cười.