Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1656 : Ta thua bởi chính mình
Ngày đăng: 14:21 19/04/20
Ngay cả Mông Tiêu Dao cùng Ngọc Tuyết Ngưng cũng ngơ ngác đứng bật dậy nhìn Dương Thần tự tử; vô cùng kinh ngạc.
- Cậu ta... Cậu ta, rốt cuộc cậu ta nghĩ cái gì...
Mông Tiêu Dao không biết là tức giận hay mê muội, những tình cảm lẫn lộn; ông ta nắm chặt tay, tâm thần không thể bình ổn.
Trong mắt Ngọc Tuyết Ngưng nước mắt nóng tràn mi, nhưng nụ cười lại vui vẻ, thoải
mái:
- Tiểu tử thối, sao có thể ngu như vậy...
Jane đã không còn chút sức lực nào quỳ rạp xuống mặt đất, mặt trắng bệch,
đôi mắt bi ai nhắm lại, hai hàng nước mắt tuôn trào, cắn chặt môi, liên
tục lắc đầu.
- Em biết mà... Em biết mà...
Giây phút này có nói điều gì cũng đã chậm.
Sự lựa chọn của Dương Thần nằm ngoài dự đoán của mọi người.
-Vì... Vì sao.
Cơn gió lạnh buốt thổi qua, Athena si ngốc nhẹ giọng hỏi, đôi mắt long lanh ngấn nước, vẫn không thể tin sự thật này.
Bây giờ, Athena cảm thấy toàn thân không còn sức lực, như bị thứ gì hút
lấy, ngoại trừ thì thào tự hỏi không làm được gì khác. Tâm thần cô rối
loạn vô cùng.
Khi Đại Dự Ngôn Thuật không thể cho cô biết trước tương lai thế nào; mà cảnh tượng tương lai cô rất muốn biết, lại mang đến cho cô cơn chấn động vô cùng mạnh mẽ,, cô rốt cục lâm vào cảnh không biết
phải làm sao nữa.
Không biết vì sao, Athena không dám nhìn tới
ánh mắt Dương Thần, không dám nhìn vết thương trí mạng trên ngực Dương
Thần kia, càng không hiểu vì sao nước mắt lại rơi...
Một giọt nước mắt như ngọc trai tràn ra từ hốc mắt Athena, liền bị ngón tay Dương Thần nhẹ nhàng lau đi...
- Sao vậy, vì sao em khóc...
Dương Thần thoải mái nở nụ cười ấm áp, tuy ngực không ngừng chảy ra máu tươi
nhưng hắn không lo sợ, không kinh hoàng mà ngược lại rất bình thản.
- Hỏi tôi sao, tại sao lại thế ư? Không phải đã nói sao đây là số mệnh... Anh đã không có biện pháp ngăn lại, tôi không thể trừng mắt nhìn anh,
mặc kệ anh...
- Vì thế, ngoại trừ việc giết chết anh chi còn cách là tôi chết...
- Tôi chết đi, trên lưng sẽ không cần gánh trách nhiệm nào nữa, sẽ không phải xin lỗi
- Quan trọng hơn là đừng để Lam Lam là đứa con mồ côi mẹ... Trước khi đi, anh đã
nói cho con nó là mẹ sắp trở về.
- Đừng nói nữa... Đừng nói nữa.
Cô gái khấn cầu, từ trên không hạ xuống, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Dương Thần, hai tay không kìm được ôm lấy hông Dương Thần.
Dương Thần không còn sức lực để đứng nữa, cúi người xuống yếu ớt; máu đỏ nhỏ
vào khuôn mặt cô nhưng cô vẫn không hề phát hiện, mà tiếng khóc ngày
càng lớn hơn.
Dương Thần nhắm hai mắt lại, giọng nói rất nhỏ không thể nghe thấy...
- Nhược Khê... Em biết không, anh đã từng nghĩ nếu có một ngày ai có thể
chân chính giết chết anh thì chỉ có chính bản thân anh...
- Anh
không bị bất kỳ ai đánh bại, cũng không bại bởi em, anh thua bởi chính
mình, bởi vì, Nhược Khê, anh không làm được, anh không thể làm em bị
thương...
Đang nói đến đó thì dừng lại, giống như con diều đứt dây bay đi mất, không biết ở nơi xa xôi nào nữa.
Giây phút ấy, cô gái lại hít một ngụm khí lạnh, mở to đôi mắt, ngẩng mạnh
đầu, cố sức ôm lấy thân thể lạnh như băng của Dương Thần.
Nhìn
khuôn mặt không chút sinh cơ kia của người đàn ông thật lâu, khuôn mặt
tràn ngập nước mắt dán tới trước mặt, ôn nhu hôn lên đôi mô lạnh lẽo
kia.
Cô gái trong tuyệt vọng lộ ra một tia ôn nhu, cô nở nụ cười tối nghĩa, u thanh nói:
- Không phải tôi đã sớm nói sao... ở cùng với tôi, tôi sẽ hại chết anh... Tôi làm ra cơn
ác mộng đó, anh cũng không chịu tin lời tôi.
- Bây giờ, tất cả đã muộn, ác mộng biến thành sự thật, anh lại nói không
muốn tôi áy náy... Ông xã... Anh làm sao có thể đối xử với em như vậy,
có phải anh cố ý làm mình bị thương để đùa giỡn em không? Van anh, đừng
đùa nữa, em sợ rồi, anh tình lại đi có được không, em là Nhược Khê
đây...
(DG: Ở đây có sự chuyển đổi linh hồn Nhược Khê và Athena)
Cô gái khóc lóc điên cuồng, tiếng khóc bị gió rét xé thành mảnh nhỏ.
Nhưng mặc kệ cô có khóc lóc, kêu gọi ra sao cũng chi có thi thể người đàn ông lạnh lẽo, không một lời đáp lại...