Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1657 : Ông đã hài lòng chưa

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Địa Trung Hải, quốc gia bị lãng quên.



Trong lâu đài, bé mập hấp

tấp chạy ra khỏi cửa phòng, cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái, duỗi lưng; không biết tại sao hôm nay không có người nào đánh thức cô bé dậy,

nướng đến cháy xém... Bụng kêu òng ọc.



Thế nhưng không có người

nào tới đánh thức, bắt đánh răng rửa mặt cũng rất tốt, cô bé ghét nhất

mấy chuyện nhàm chán đó; kem đánh răng còn có mùi vị hoa quả nữa chứ.



Chi mặc một bộ váy ngắn mỏng manh, một cái quần sooc nhỏ; cái tay mập mạp

cùng đôi chân nho nhỏ lộ ra bên ngoài. Lam Lam mở to mắt nhìn xung

quanh, lại chạy qua phòng gần đó nhưng không thấy ai cả.



Trên

khuôn mặt mập mạp lộ ra vẻ buồn bực, thầm nghĩ chả lẽ mọi người lừa

mình đi ăn cơm? Khụt khịt mũi ngửi cũng không ngửi được mùi thức ăn

ngon nào cả.



Nhanh như một cơn gió, Lam Lam chạy tới cửa phòng ngủ chính, vặn vặn nắm cửa, không ngờ cửa khóa trái.



Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời phồng lên, như một cái bánh bao rất tức giận;

cô bé nghe được bên trong có rất nhiều tiếng hô hấp, mọi người quả

nhiên trốn ở đó không để ý tới bé!



Rầm!



Khí lực của bé mập không

phải đùa, dùng kình đạo kéo một cái đã giật tung cái khóa cửa bằng kim

loại ra khỏi cánh cửa bằng gỗ lim, rơi xuống đất!



Đây là một cái cửa cổ bằng gỗ lũn giá mười vạn bảng Anh; lại dùng cái khóa cửa từ



thời Thế chiến thứ I giá mấy vạn bảng Anh cứ thế bị cô bé phá hỏng rồi! Nhưng cô bé không hề biết gì cả!



Một đạp mở cửa phòng, Lam Lam hét to, chạy vào:



- Lam Lam tức giận! Các dì trốn ở đây làm gì?



Nhưng vừa hét lên thì Lam Lam thấy có gì đó không đúng.



Đầu tiên, tại sao các dì không mặc quần áo, kể cả áo ngủ cũng không mặc, gác vào nhau cùng ngủ trên giường lớn.



Hơn nữa, ba cũng không thấy đâu mà trong không khí tràn ngập một mùi kỳ lạ.



Nhưng mà, loại mùi này Lam Lam cũng không xa lạ gì cả, mỗi lần ba, mẹ, các

dì làm một ít “động tác kỳ quái” sau đó sẽ có mùi này, nghe bà nội nói, ba đang nỗ lực cho bé có thêm em trai, em gái, bé cũng lười đi quản.



(Dg: bé này ngây thơ ghê:D)



Sờ sờ cái bụng đã đói meo, Lam Lam nhảy lên giường, bắt đầu tới từng chỗ lay lay khiến mấy người phụ nữ tỉnh dậy.



Cuối cùng, mấy người phụ nữ dưới sự làm phiền không ngừng của tiểu Hỗn Thế Ma Vương, đều mờ mịt tỉnh lại.
- Thần cách Athena còn đó nhưng cô ta đã chủ động giao lại quyền không chế linh



hồn.



- Tại sao phải như vậy, cho dù Athena không phải đối thủ của Dương Thần nhưng cũng sẽ không thua bởi hai linh hồn phụ nữ loài người chứ.



Ares không hiểu nổi.



Artemihs ưu thương nói:



- Có lẽ bởi vì... Cái tên cuối cùng Dương Thần gọi, là “Nhược Khê”...



- Xem ra, bất kể đã từng là Thập Thất cũng vậy, hiện tại Nhược Khê cũng tốt, Athena đều vô tình có tình cảm chân thật với Dương Thần, chi đáng tiếc... Cô ấy giờ mới hiểu được... Mà việc cô ấy có thể làm bây giờ chi có giao lại quyền khống chế cho Lâm Nhược Khê mà thôi.



Apolo cảm khái nói.



- Đây không phải là Lâm Nhược Khê nắm trong tay thần cách của Athena sao?



Hermes nhíu mày nói.



Artemis khẽ cười nói:



- Thế nào, anh sợ cô ấy giết chúng ta? Bây giờ chúng ta có thể sống đã là may mắn lắm rồi, chẳng lẽ còn sợ chết?



Sắc mặt Hermes cứng đờ, không nói gì nữa.



Đúng lúc này, trên bầu trời tảng băng trôi tinh huống thay đồi đột ngột.



Chi thấy trong hư không một nam một nữ đi ra, Chư Thần không hiểu họ tại sao tới được chỗ này.



Người tới chính là Mông Tiêu Dao cùng Ngọc Tuyết Ngưng.



Ngọc Tuyết Ngưng vừa thấy thi thể Dương Thần liền đau thương lắc đầu, quả nhiên



đã hết cách xoay chuyển, không cách nào cứu vãn.



Mà Chư Thần thấy rõ bộ dạng Mông Tiêu Dao, thần sắc trở nên khẩn trương, sắc mặt khó coi hẳn



- Là người đó? Là người hai vạn năm trước.



Rất nhanh Chư Thần đã nhận ra người đã phong ấn Zeus hai vạn năm trước

trong đại trận, cũng là vị cao thủ đã ngăn Chư Thần lúc đó chiếm Trái

Đất.



Một thân công phu Mông Tiêu Dao không hề để ý tới bọn họ, vẻ mặt phức tạp nhìn thi thể Dương Thần thở dài nói:



- Si ngốc, si ngốc... Đến cuối cùng, vẫn đi vào con đường không lối thoát, đến chết, vẫn khăng khăng không chịu hiểu...



Rốt cục, lúc này Lâm Nhược Khê ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi nhìn về phía Mông Tiêu Dao chất vấn:



- Kết cục như vậy, ông đã hài lòng chưa?