Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1658 : Ông thua rồi

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Khi Athena đem quyền khống chế linh hồn cho Lâm Nhược Khê cũng có nghĩa

Lâm Nhược Khê có ký ức của Athena và Thập Thất, tự nhiên không hề xa lạ

với Mông Tiêu Dao.



Nếu như nói trên thế giới này có ai thật sự khiến Lâm Nhược Khê hận nhất đó cũng chi có Mông Tiêu Dao.



Nếu không có người này, muốn chọn một người thừa kế bày ra ván cờ này, Dương Thần cũng sẽ không hi sinh.



Lâm Nhược Khê thậm chí hi vọng chẳng bao giờ biết Dương Thần, cũng không hi vọng Dương Thần rời bỏ mình vĩnh viễn như lúc này.



Nhưng Lâm Nhược Khê cũng không định thừ dùng lực lượng hiện tại khiêu chiến Mông Tiêu Dao.



Cô rất rõ ràng, cô và Mông Tiêu Dao chênh lệch quá lớn, cho dù hận ông ta thấu xương cũng không thể làm được gì.



Trước khi Dương Thần lâm chung đã dặn dò... Cô nhớ kỹ, cô còn có con

phải nuôi dạy, cô còn rất nhiều chuyện cần cô làm, cô không thể chết được.



- Duyên tới duyên đi, nhân quả luân hồi, ta vô ý thúc đẩy cục diện này nhưng đoán không ra lựa chọn của hắn.



Giọng của Mông Tiêu Dao lộ ra sự tiếc hận.



Tuy rằng trong trận chiến phục hưng Chư Thần đã thua nhưng Dương Thần đã chết.



Bởi vậy, ông ta chẳng khác nào đã bại cả hai phía, đã không có người thừa

kế, cũng không để Địa cầu trở thành tinh cầu của Thần tộc.



-Hừ...



Lâm Nhược Khê cười lạnh:



- Có phải ông muốn nói, hôm nay chết ở đây phải là tôi... Tôi cũng hy vọng là vậy nhưng đáng tiếc... Khiến ông thất vọng rồi.



Mông Tiêu Dao không cảm giác gì đối với những lời trào phúng đó, ông ta chỉ

lẳng lặng nhìn thi thể Dương Thần, ánh mắt đầy phức tạp.



Dù sao, mấy vạn năm đằng đẵng chờ đợi kết quả của một người như vậy thực sự khiến tâm ông ta mệt mỏi.



Ngọc Tuyết Ngưng cũng không muốn làm phiền quá nhiều, nhìn Chư Thần bên cạnh



- Các người đừng ở đó mà trừng mắt nhìn nữa, cho dù hai trăm vạn năm nữa

lực lượng của các người cũng không phải là đối thủ của ông ấy.



-

Tôi khuyên các người nên an phận sống trên Trái Đất này đi, hôm nay Trái Đất đã không còn lành lặn, yêu ma hoành hành, muốn khôi phục lại không

phải là chuyện ngày một ngày hai.



- Nếu muốn sống tốt, tốt nhất hãy đi làm chuyện gì có ý nghĩa đi, đừng ở đây trừng mắt nữa, hiểu không?




Trong lúc Ngọc Tuyết Ngưng cười hân hoan, Côn Lôn kính lần thứ hai xảy ra dị tượng.



Chi thấy, một hình dáng người hư ảo bắt đầu phòng thích ra từ ánh sáng bảy sắc cầu vồng, chậm rãi ngưng kết, hội tụ...



Giống như từng mảnh ghép nhỏ dần dần ghép lại hình dáng ban đầu...



Lúc hư ảnh càng ngày càng rõ ràng, mọi người phát hiện đó là nguyên thần của Dương Thần.



Tất cả mọi người đều cho rằng nguyên thần của Dương Thần đã tiêu tán nhưng không ngờ đã được thần khí Côn Lôn kính bảo tồn lại.



- Quả nhiên, Côn Lôn kính giống như trong truyền thuyết có thể xuyên qua

hư không, xoay chuyển thời không; xem ra nó đã nhận Dương Thần làm chủ,

đem nguyên thần của Dương Thần lúc sắp tiêu tán bảo vệ!



Lời này

chỉ là suy đoán của Ngọc Tuyết Ngưng, nhưng có ai quan tâm tới chân

tướng như thế nào? Dù sao chuyện trước mắt là sự thật!



Khi nguyên thần của Dương Thần chậm rãi mở mắt ra, như một chiếc lông chim nhẹ nhàng rơi xuống thân thể bị tàn phá.



Theo sự thức tỉnh của nguyên thần, “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh’ tự động vận chuyển.



Lúc này, Dương Thần cũng không có ý định ngăn cản “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh”, cho nên mọi thứ nước chảy thành sông.



Rất nhanh, linh khí điên cuồng chui vào thân thể Dương Thần, máu bắt đầu chảy trong cơ thể, ấm dần, đan điền tràn đầy.



Trái tìm vỡ vụn trong ngực dưới sự chữa trị của “Vãng Niệm Diễn Sinh” hồi phục lại, bắt đầu đập.



Lâm Nhược Khê mở to mắt nhìn kỳ tích trước mặt, cô không dám chớp mắt, lo sợ đây chi là giấc mơ!



Thậm chí cô cũng không dám phát ra tiếng nào, hai tay bịt miệng thật chặt,

nước mắt không ngừng tuôn ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, không dám nói

gì.



Trong lúc mọi người say xưa quan sát, Dương Thần đã hoàn hảo

như chưa từng có chuyện gì xảy ra, có huyết sắc, hô hấp ổn định, hai mắt mở ra.



Khóe miệng Dương Thần nở ra nụ cười nhu hòa, vươn tay, sờ sờ gương mặt của Lâm Nhược Khê:



- A... Bà xặ, em đừng giận nha... Không phải lúc nãy anh giả chết hù dọa em đâu, anh thật sự thiếu chút nữa thì chết rồi...



Rốt cục Lâm Nhược Khê không kìm chế được tâm tình bản thân, gắng sức một

tay đờ lấy Dương Thần dậy, rồi ôm chặt lấy cổ Dương Thần, nức nở khóc.



Lúc này, trong đầu cô trống rỗng, trừ những giọt nước mắt hạnh phúc cô không biết phải nói gì.