Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1659 : Tình yêu

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Dương Thần xoắn xuýt không biết làm sao, há mồm, xấu hổ nói:



- Khụ khụ... Được... Được rồi... Nhược Khê bảo bối của anh... Em...



Sao bây giờ em khỏe quá vậy? Khụ khụ... Oi... Anh sắp tắt thở rồi.



Bởi Lâm Nhược Khê ghì chặt cổ hắn khiến hắn rất khó thở, đúng là khóc cười cũng chẳng xong.



Dây thừng thắt cổ không chết nếu vừa sống lại, lại bị vợ mình ôm chặt quá ngạt thở mà chết vậy Dương Thần sẽ thật oan uổng.



Lập tức, Lâm Nhược Khê buông Dương Thần ra, gạt nước mắt, nước mắt lưng

tròng, dùng đôi tay trắng nõn đánh lên đùi hắn; liền ngực của chồng cũng không dám động vào.



- Anh vẫn còn đùa em! Anh là đồ không biết xấu hổ, đùa giỡn em! Ai để

anh tự sát! Ai bảo anh tự sát! Cái đồ bại hoại!... Hu hu... Bỏ mẹ

con em mà đi... Hức hức...



Lâm Nhược Khê khóc như mưa. Vừa nãy, cô còn lạnh lùng như tòa núi băng giờ lại yếu đuối như cây non sắp chết.



Dương Thần ôn nhu ôm lấy cô, vỗ nhẹ lưng; giọng nói trầm ấm dỗ dành,

trong mắt còn hiện lên vài phần bất đắc dĩ nhưng phần nhiều là ấm áp và

hạnh phúc.



Cảnh này, khiến Venus cùng những vị chủ thần khác ầng ậng nước mắt. Bầu

trời cũng hết u ám; không khí cũng không còn lạnh lẽo nữa.



Mãi một lúc lâu sau mới dỗ được Lâm Nhược Khê ngừng khóc, Dương Thần mới rảnh vẫy tay về phía Côn Lôn Kính đang bay trên trời, Côn Lôn Kính từ

từ thu nhỏ lại chỉ còn bằng lòng bàn tay, ánh sánh rực rỡ biến mất, rơi

xuống tay Dương Thần, lại trở về bình thường.



Tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cái gương nhỏ cổ xưa kia, cái kỳ tích vừa nãy chính là do cái vật nhỏ xấu xí kia sáng tạo ra đó!



Một bên Lâm Nhược Khê lau nước mắt, một bên nhìn chằm chằm vào mặt gương, tràn đầy cảm kích.



Dương Thần cảm khái, lấy tay xoa xoa mặt kính, lộ ra vài phần âm trầm nói:



- Haiz, may lần này có chú, A Côn từ giờ sống tốt nhé, may chú cứu anh

một mạng, anh mang theo chú ăn ngon uống say, tuyệt đối không bạc đãi

chú, được chứ?



A... A... Côn?



Ngay cả Mông Tiêu Dao trên mặt cũng lộ ra vẻ kỳ dị.



Dường như Côn Lôn Kính nghe hiểu lời Dương Thần, nó lập tức phát ra ánh sáng bảy màu đáp lại?



Mí mắt Dương Thần nhảy lên, cười ha ha, chỉ vào Côn Lôn Kính nói với mọi người:



- Ha ha, không ngờ nó biết tên này không dễ nghe? Tôi quyết định sau này gọi nó là Tiểu Luân Tử, mọi người thấy thế nào?



Tiểu... Tiểu Luân Tử?



Lần thứ hai Côn Lôn Kính lóe sáng nhưng lần này lóe ra hai cái, giống như phản đối hai lần!


ông làm cục diện rối rắm, làm ra cái cục diện này tôi cũng không muốn

chùi đít giúp ông đâu.



Mộng Tiêu Dao bất đắc dĩ, tiểu tử này không biết sợ hãi là gì sao, hôm

nay thực lực tương đương với mình đã kiêu ngạo liền rồi, không biết nên

khóc hay cười nữa đây.



- Thập Nhị Đô Thiên Thần Ma Đại Trận, tôi sẽ tu sửa, cũng không khó, thế nhưng những yêu ma cần cậu bắt và tiêu diệt, tôi không xử lý hết được,

về phần tổn thất do nhiệt độ Địa Cầu giảm xuống gây ra...



Ánh mắt Mông Tiêu Dao nhìn về phía Chư Thần, cười thần bí:



- Tôi sẽ mời một người tới, mau chóng khôi phục sinh cơ Địa cầu.



Nói thế có ý gì đó, trong Chư Thần có mấy người nhanh chóng suy nghĩ.



- Là Dionysus? Ong biết Dionysus ở đâu? Hera tiến lên hỏi.



Ngọc Tuyết Ngưng nhăn lông mày lại, hỏi:



- Cái gì, cái gì "sus", đó là ai?



Chư Thần thu lại trái tim Gaia, sử dụng thần cung Selene đóng băng lần thứ hai sau đó cho Poseidon bảo quản.



Sau đó, nhìn thêm vài lượt, lộ ra sự tang thương cùng nụ cười thoải mái, bọn họ nghĩ lại cuộc sống sau này của mình rồi từng người cáo biệt, tản ra rời khỏi chỗ này.



Sóng êm biển lặng.



Mông Tiêu Dao cùng Ngọc Tuyết Ngưng lẳng lặng đứng trên bầu trời Bắc

Cực, cảm nhận ánh mặt trời đang khôi phục độ ấm nơi mặt trời không lặn;

trở về chỗ cũ cảm nhận những gì đã trải qua.



- Tiểu Tuyết bà nói xem... Tên nhóc kia dựa vào cái gì mà thắng tôi?



Một lúc lâu sau, Mông Tiêu Dao cau mày, suy nghĩ rồi hỏi:



- Đúng thế, ngộ tính của tôi không bằng hắn? Không biết có phải do "Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh" của cậu ta hay cảm ngộ mà tôi đoạt được... Hay

là nói... Do vận mệnh của cậu ta, Côn Lôn Kính, hoặc là thứ gì khác.



Ngọc Tuyết Ngưng nở nụ cười, ôn nhu nhìn người đàn ông bên cạnh, giờ

khắc này, cô cảm thấy Mông Tiêu Dao như trở lại lúc ban đầu khi mới gặp, thích tự hỏi, một tên rất hiền lành.



- Thật ra, trong mắt tôi... Chiến thắng cuối cùng, không phải Dương

Thần, cũng không phải số phận của cậu ta, cũng không phải Côn Lôn Kính.... Đương nhiên, lại càng không phải là ông...



Mông Tiêu Dao nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi:



- Vậy bà nói, ai thắng?



Ngọc Tuyết Ngưng vươn cánh tay mềm mại cầm lấy tay của Mông Tiêu Dao, đôi môi khẽ mở; giọng của cô như chuông gió chập chờn.



- Là, TÌNH YÊU!