Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 170 : Anh không phải là bom

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Bất luận thế nào, thì sáu tên cướp còn lại ở hiện trường đã rơi vào tình trạng điên cuồng, tính cách hung hăng bộc lộ ra hết, đối với Dương Thần hận đến thấu xương.



- Con mẹ mày đi chết đi!



Sau khi một tên lớn tiếng hét liền định nổ súng vào Dương Thần.



Nhưng chính lúc mọi người nhắm tịt mắt, không đành lòng nhìn cái cảnh tàn nhẫn ấy, tình hình lại đột ngột chuyển biến!



Mấy tên cướp có ý định nổ súng ấy đột nhiên giống như bánh răng cưa của máy móc, động tác chỉ mới một nữa, trở nên cứng đờ như tượng điêu khắc, không nhúc nhích được!



Đồng tử của bọn chúng bắt đầu giãn ra, súng trên tay đều rớt xuống đất, phát ra âm thanh kim loại va chạm.



Ngay sau đó, sáu tên cướp không tên nào không thấy hai chân mềm nhũn, lảo đảo quỳ rạp xuống đất, sau đó bò ra đất giống như lợn chết vậy, co giật vài cái, rồi chẳng động đậy gì.



Đang lúc tất cả con tin kinh ngạc hết sức, ở cổng của ngân hàng, Thái Ngưng vừa bước đến thềm thu lại cánh tay nõn nà vừa đưa ra, quay người, bước trở lại hướng vừa nãy đi tới.



Cảnh tượng này có chút kỳ lạ, tất cả những người ở đó căn bản không rõ vì sao mấy tên cướp đó đột nhiên lại mắt trắng dã gục ngã không đứng dậy nổi, không còn nghi ngờ gì, người phụ nữ xinh đẹp kia đã làm lên sự cứu viện thần kỳ!



Chỉ có điều, tất thảy có vẻ quá mức kỳ lạ, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, mắt mở lớn nhìn ân nhân cứu mạng rời đi.



Dương Thần cũng thở phào, nếu lúc không sớm cảm thấy Hoa Vũ sẽ đến thì hắn chỉ có thể tự mình động thủ với mấy tên cướp đó, như thế thì sẽ mang lại cho bản thân vô số phiền toái, thật may sao người của Viêm Hoàng Thiết Lữ đến lo chu toàn, giúp hắn giải quyết phiền toái đó, bản thân có thể tiếp tục những ngày tháng yên ổn.



Nghĩ thử xem, kỳ thực nếu bị người ta chăm chăm vào thì không phải là quá gay go sao.



Thủ pháp Hoa Vũ thi triển là Mạn Thiên Hoa của Đường Môn, trong chừng chục bước, không tiếng động nào một tay phóng ra sáu cây kim mảnh như tơ, hình như là có độc, nhưng thuộc dạng gây tê không nguy hiểm đến tính mạng. Đối với truyền nhân của Đường Môn mà nói, loại độc này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tuỳ ý điều phối.



Những chi tiết nhỏ ấy người khác chẳng thể thấy, kể cả có đứng gần sát cũng không nhìn ra được gì, nhưng mắt của Dương Thần lại có thể thấy rõ ràng tất cả mọi chi tiết.



Nhìn thấy Đường Uyển ngồi sụp xuống bên cạnh, vẫn chưa hoàn hồn ôm lấy ngực, Dương Thần đưa một tay về hướng cô, cười bảo:



- Ngồi vậy có vẻ thoải mái nhỉ? Đứng lên nào.



Đường Uyển đột nhiên ngượng đỏ cả mặt, do dự một lúc rồi mới bám vào tay của Dương Thần đứng dậy, cái nồng nhiệt kia khiến trong lòng cô cảm kích.



- Cảm ơn, cảm ơn anh đã cứu tôi.



Dương Thần chỉ chỉ ngoài cửa.



- Là vị nữ hiệp thần bí cứu người, tôi chỉ là vớ vẩn làm càn thôi.



- Nếu không phải anh thì đâu có đợi được đến lúc có người đến cứu chúng ta, cái đó thì không chắc cần tôi nói nhỉ.



Đường Uyển dù sao cũng là nữ thương nhân nên đầu sóng ngọn gió đều đã trải, thế nên đầu óc rất rõ ràng, suy nghĩ rất nhanh.



Dương Thần đành vậy, người ta cương quyết tâng bốc mình thì cũng đành chịu thôi, không cẩn thận trở thành ân nhân cứu mạng, làm cho tâm lý Dương Thần cảm thấy cũng không tệ lắm.



Cảnh sát ở bên ngoài ngân hàng đang ùa vào, còng những tên cướp không hiểu vì sao ngất xỉu đi, tất cả đều bị giải ra ngoài.



Hai tháng nay cảnh sát bị bọn cướp này làm cho điên đầu, lúc này đây nhìn thấy cuối cùng thì tội phạm cũng bị bắt, nhẹ nhõm thở phào, dù vô tình hay cố ý đều ngầm trút chút bực bội lên bọn chúng.


- Ấy đừng đừng đừng, thật là, tôi chỉ đùa chút thôi mà, chả hiểu ý gì cả. Chị em cô thật nghiêm túc quá đi, không câu nào hài hước cả, về sau mà có bạn trai thì tên đó sẽ mệt lắm đây.



Đôi mắt đằng sau kính râm của Thái Ngưng dường như ánh lên chút lạnh lùng.



- Tôi đánh không hơn anh, nhưng không có nghĩa là anh có thể ức hiếp tôi.



- Hì…



Dương Thần hít thở ra một hơi, cười ngượng ngùng.



- Tiểu thư Hoa Vũ, cô nặng lời rồi, tôi đang tỏ ý cảm tạ cô giúp tôi giải vây thôi mà.



- Anh không thấy bất mãn khi chúng tôi biết hành tung của anh sao?



- Bất mãn ư, dù sao cũng có được có mất, nếu tôi ở vị trí của các cô, tôi sẽ không đặt bom di động khắp nơi vậy đâu.



Dương Thần cười đáp.



Thái Ngưng trầm ngâm một lúc bảo:



- Anh không phải là bom đạn thường mà là bom hạt nhân.



Khoé miệng Dương Thần giật giật.



- Xem ra các cô cũng có khiếu hài hước đó chứ, nhưng chuyện cười này có chút nhạt rồi.



- Tôi nói là lời nói thật.



Thái Ngưng dường như có chút không cam lòng nói:



- Khi tôi vừa đến gần sảnh ngân hàng, cố ý sử dùng thân pháp khinh công của sư môn, nhưng vẫn bị anh phát hiện, tôi thực sự không hiểu là vì sao, tôi rõ ràng đã che giấu rất hoàn hảo hơi thở của mình rồi cơ mà.



Dương Thần cười thầm trong bụng, hoá ra cái cô bé này chỉ chú ý đến việc sử dụng khinh công mà vẫn bị bại lộ, tâm lý không cân bằng.



- Có muốn tôi dạy cho cô làm thế nào để thực sự che giấu hơi thở của bản thân không.



- Anh chịu à?



Hoa Vũ kiềm chế vài phần xúc động.



- Không được, dạy cô rồi thì sau này tôi làm thế nào sống bình thường đây?



Dương Thần nháy nháy mắt với cô.



Hoa Vũ bị trêu chọc đùa giỡn lần nữa, sắc mặt có chút khó coi, đứng lên xoay người bước đi.



Nhìn thấy mỹ nhân băng giá để lộ vẻ mặt kinh ngạc thế kia, Dương Thần có cảm giác sung sướng, chút gian tà đưa tay vẫy vẫy cô nói “Tạm biệt”.



Một buổi sáng, nghĩ có thể lấy được chút tiền thì lại gặp phải bọn cướp ngân hàng, Dương Thần cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo. tính trở về công ty trước, dù sao cũng gần đén giờ cơm trưa rồi.