Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 171 : Tin tưởng lẫn nhau

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Nhưng vừa mới đứng dậy thì điện thoại trong túi reo lên, lôi ra nhìn số thì là vú Vương gọi đến.



Hôm qua vừa mới cãi nhau với Lâm Nhược Khê ở nhà, Dương Thần nghĩ là vú Vương muốn khuyên bảo mình, dù sao cũng là sự quan tâm của người lớn đối với mình, không thể phụ cái tình ý đó được, thế nên tốt hơn là nhanh nghe điện thoại.



- Cậu chủ, cậu vẫn khoẻ đấy chứ? Không việc gì chứ?



Vừa bắt điện thoại, vú Vương hỏi han rối rít.



Dương Thần ngẩn cả ra.



- Vú Vương, vú nói chậm chút, cái gì mà có hay không có sao?



- Lúc nãy trên ti vi truyền hình trực tiếp cảnh cướp ngân hàng, trong cảnh đó có cậu, đúng lúc tôi với cô chủ ở nhà, đều nhìn thấy cả!



Lời nói của vú Vương đã chậm lại chút, phát hiện Dương Thần không sao nên có phần yên tâm.



- Tôi có thể có chuyện gì chứ, không phải là vẫn khoẻ mạnh đây sao.



Dương Thần an ủi đáp.



Vú Vương đột nhiên kêu “ai da”.



- Cậu chủ! Cô chủ cũng nhìn thấy bản tin đó nên đã vội vàng lái xe đi tìm cậu, hiện tại đang ở trên đường, cậu còn ở ngân hàng không ạ? Đừng để cô chủ đến không thấy cậu, có vẻ cô ấy rất lo lắng!



Lâm Nhược Khê lái xe đến ngân hàng tìm mình? Dương Thần bất ngờ, chẳng lẽ cô ta không biết gọi điện thoại hay sao?



- Tôi biết rồi vú Vương, tôi sẽ gọi cho cô ấy ngay.



- Ah, vậy tôi gác máy nhé.



Vú Vương nhẹ nhõm cười đáp.



Vừa ngắt điện thoại, Dương Thần liền lật danh bạ tìm số điện thoại của Lâm Nhược Khê, nhưng có vấn đề khiến bụng hắn cảm giác như trúng độc – điện thoại hết pin!



Mấy ngày trước luôn ở Hồng Kong, điện thoại luôn ở trạng thái mất sóng, căn bản không dùng đến, trở lại Trung Hải, sau khi cãi nhau với Lâm Nhược Khê cũng không có thời gian sạc pin, kết quả là điện thoại sau hơn một tuần không sạc đã chẳng còn tí pin nào mà dùng nữa. hơn nữa lại còn hết pin “đúng lúc” như thế này nữa!



Dương Thần buồn rầu vò đầu, mình có khả năng thế nào cũng không thể sạc pin cho điện thoại bằng hai tay không, máy tính lại không có mạng, không thể trực tiếp liên hệ với Lâm Nhược Khê.



Nhưng tiếc là, Dương Thần dù có trí nhớ hơn người nhưng giống phần lớn những người thời nay, đều sử dụng danh bạ của điện thoại di động, về cơ bản là không nhớ số điện thoại của người ta, vì thế muốn dùng điện thoại công cộng cũng không được.



Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Thần bất đắc dĩ quyết định quay lại hiện trường vụ án.



Dương Thần nhìn quanh, may mà gần đó có cửa hàng quần áo, sau khi chạy vào đó, đảo mắt qua vài lượt, hắn chọn một bộ áo ngắn tay và quần jean, một chiếc mũ che nắng rồi chạy vào phòng thử đồ



Sau ba phút, Dương Thần ra khỏi cửa hàng quần áo đó đã thay đổi hình dạng, đầu cúi thấp, ăn mặc theo kiểu hip hop, nhìn không giống với lúc ban đầu mặc quần áo đi làm.



Cùng lúc đó, tại cửa ngân hàng Hoa Hạ cảnh sát đã dùng dải dây màu vàng khoanh vùng hiện trường vụ án, ngay cả phóng viên cũng không được lại gần, người dân càng không thể tự ý đi vào.



Bên trong cảnh sát đang yêu cầu lãnh đạo ngân hàng kể lại tỉ mỉ tình tiết vụ án, không ít nhân viên phía hiện trường đã thu thập bằng chứng cụ thể cho vụ án.



Lúc này, một chiếc Bentley màu hồng giống như cầu vồng đang dừng ngay tại bồn hoa nơi phát hiện án.



Lâm Nhược Khê mặc bộ đồ vận động viên màu trắng vội vã xuống xe, dùng sức đẩy cửa xe bước nhanh tới chỗ cảnh sát lập hàng rào.



Một cảnh sát canh giữ hiện trường liền chắn trước mặt Lâm Nhược Khê, sắc mặt có chút căng thẳng, nói:



Thưa cô, hiện trường vụ án tạm thời không cho phép ai ra vào.
Dương Thần từ từ giảng giải:



- Nhưng mà anh nghĩ, chúng ta nhất định đang cùng đi đến nơi tốt đẹp nhất, một ngày nào đó, cặp vợ chồng bình thường có được những cảm giác hạnh phúc đó, chúng ta cũng sẽ có. Chỉ cần đôi bên tin tưởng lẫn nhau thì ngày đó không còn xa nữa, em xem, em bây giờ không phải là đã để anh gọi em là tiểu Nhược Khê yêu của anh, bảo bối Nhược Khê rồi sao?



Nói xong Dương Thần nháy mắt với Lâm Nhược Khê.



Lâm Nhược Khê có chút say sưa, điềm nhiên cười, gật gật đầu:



Em sẽ cố gắng thay đổi. Lần sau anh đi công tác em sẽ gọi điện hỏi thăm, an ủi anh.



Dương Thần dở khóc dở cười, tình cảm mà cô bé này liền lý giải ngay thành gọi điện thoại thăm hỏi ở lần đi công tác tới.



Dương Thần vội giải thích:



Không phải chỉ có mỗi chuyện đó, những chuyện nhỏ nhặt khác trong cuộc sống cũng là cách tốt để làm nóng mối quan hệ của hai người. Ví dụ như tặng quà cho nhau, cùng nhau đi dạo, xem phim, cùng nhau đến nhà hàng nhỏ ăn chút đồ ăn vặt mà bình thường không ăn. Anh nghĩ là cuộc sống như thế đối với anh và em mà nói là những trải nghiệm không tồi đâu.



Lâm Nhược Khê đỏ mặt nói:



- Chuyện này em không hiểu lắm.



Nhìn bà xã bỗng dưng giống như thiếu nữ đang yêu tràn đầy cảm xúc Dương Thần vừa cảm thấy kỳ lạ mà trong lòng lại vui vui, đưa tay che ngực trái của mình, làm bộ như đang chịu đau đớn.



Lâm Nhược Khê quả nhiên trở nên bối rối:



- Dương Thần, anh làm sao thế? Bị thương rồi sao? Không phải vừa rồi anh nói không sao à?



- Ha ha, anh nghĩ giấu được em, bị đạn sượt qua, may mà không bị thương nghiêm trọng.



Dương Thần đau khổ nói.



Lâm Nhược Khê vừa nghe “bị đạn sượt qua”, lập tức lo lắng hỏi:



- Vậy thì làm thế nào? Em đưa anh đến bệnh viện, ngay bây giờ.



- Không cần.



Dương Thần khẩn thiết nói:



- Em hãy để tay em lên ngực anh, sờ sờ, vuốt vuốt, anh sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.



- Ồ!!!



Lâm Nhược Khê cũng không suy nghĩ nhiều, đưa cánh tay mềm mại, nhỏ nhắn của mình ra, đặt lên ngực Dương Thần.



Đột nhiên, Lâm Nhược Khê vừa chạm vào xoa, đôi mắt ngập nước đã phải chịu nỗi lo lắng, hiện lên sự nghi ngờ. Dần dần, sự nghi ngờ biến thành u ám. Trên khuôn mặt xinh đẹp với vẻ quan tâm, cũng hồi phục lại bình thường, thậm chí còn lạnh lùng hơn nhiều.



Lâm Nhược Khê cười lạnh lùng, hỏi Dương Thần:



- Vết thương súng kiểu gì? Tay của em sờ vào thì anh sẽ khá hơn nhiều?



Dương Thần biết rằng chiêu nhỏ đó bị Lâm Nhược Khê lạnh lùng nhìn xuyên thấu, chỉ cười lớn.



- Dương Thần, vừa rồi anh còn nói phải tín nhiệm lẫn nhau. Anh….anh sao có thể ngay lập tức lừa gạt em như vậy.



Sau một tiếng hét chói tai, toàn thân lay động, dưới ánh mắt kinh ngạc của không ít người xung quanh, Dương Thần bối rối trốn khỏi chỗ ghế phụ, ngay cả cửa cũng chưa đóng, chạy ngay khỏi hiện trường.