Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 183 : Chiếc bóng trên tòa nhà cao tầng

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


- Về nhà?



- Đúng vậy, đi về nhà của em.



Dương Thần nhìn ánh mắt sáng quắc của Mạc Thiện Ny, xấu hổ nói:



- Có phải là hơi vội vàng không, mặc dù anh biết người đàn ông tốt như anh, trên thế giới này chắc cũng chỉ có xác xuất là một phần sáu tỷ thôi, nhưng em cũng không cần vội vàng để anh đến nhà em như vậy chứ, trận vừa hôm trước mới trôi qua, nhanh như vậy đã đi rồi cũng có chút không hay, thực tế nếu em muốn hiến thân, chỉ cần tìm một nhà nghỉ tốt là được rồi, đương nhiên rồi, anh rất thoải mái, nếu như em muốn đi dã ngoại, anh cũng không để ý đâu, nhưng gió thổi thì lạnh mông anh, chiến đấu càng lâu! Nhưng mà... đến nhà em cũng là một lựa chọn không tệ, chỉ là không biết giường nhà em có đủ rộng không, trong đám phụ nữ thì em cũng chẳng phải nhỏ bé gì, hai người chúng ta lăn lộn trên đó, chỉ sợ giường nhỏ thì chịu không nổi.



Mạc Thiện Ny ban đầu còn cảm thấy có chút mơ hồ, nghe nghe, sao lại thấy có cái gì đó không đúng, đến lúc sau, ngượng đến chín mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:



- Dương Thần, ai nói là muốn hiến thân cho anh!? Em nói là muốn anh đi cùng em về Tứ Xuyên quê của em! Em hi vọng là anh có thể đi cùng em, có thể cùng đón mẹ em đến Trung Hải.



Dương Thần lẩm bẩm:



- Nói rõ ràng chứ, anh làm sao biết được là em muốn anh đi về nhà nào?



- Vậy bây giờ đã rõ rồi chứ?



Mặc Thiện Ny tức giận hỏi.



Dương Thần gật gật đầu, hắn nhớ lần đầu tiên giúp Mạc Thiện Ny xử lý tên dượng kế giàu có kia xong, Mạc Thiện Ny có đề cập đến việc đón mẹ cô lên Trung Hải hưởng phúc, mơ hồ hỏi:



- Anh có nhớ là em đã nói qua chuyện này, sao tự nhiên lại muốn anh đi cùng?



Mạc Thiện Ny nhăn nhó, đỏ mặt nói:



- Lần trước khi nói điện thoại với mẹ, mẹ em nói, nếu như em có thể dẫn bạn trai về cho bà xem, bà sẽ xem xét việc đi Trung Hải. Không mất nhiều ngày đâu, những việc gấp đều coi như đã hoàn thành rồi, em định về quê đón mẹ lên.



Dương Thần giật mình, cha mẹ nhìn con lớn lên, rồi lại lo lắng cho chuyện chung thân đại sự cho chúng. Mạc Thiện Ny cũng không còn nhỏ nữa, vì vậy mẹ cô đương nhiên sẽ lo lắng cô không tìm được một người chồng tốt.



Vấn đề này không lớn cũng không nhỏ, nói phóng đại, nếu như Dương Thần đi cùng Mạc Thiện Ny, như vậy khác gì nói trắng cho Lâm Nhược Khê biết, giữa mình và Mạc Thiện Ny có quan hệ, rất có thể sẽ phải đối mặt với việc hôn nhân đi đến đổ vỡ, tình bạn của hai người đó cũng có thể sẽ bị hủy hoại. Nếu như, nói là nhỏ, thì với tính cách của Lâm Nhược Khê, chắc sẽ không phản ứng thái quá, chỉ hừ một tiếng là sẽ xong chuyện.



Mạc Thiện Ny thấp thỏm không yên nhìn Dương Thần, không nghi ngờ gì đây chính là một lựa chọn khó khăn.



Tâm tư của người phụ nữ đôi khi rất phức tạp, cô biết chuyện này sau này có thể không thể cứu vãn được nữa, nhưng giữa tình yêu và tình bạn cô vẫn luôn nuôi một hi vọng, Dương Thần không bỏ rơi cô.



Đây là cảm tính của người phụ nữ.




- Hôm nay là ngày mà Ngọc Lôi và công ty khác ký kết hợp đồng, tôi là một trong những người phụ trách, đương nhiên phải ở đây rồi.



Dương Thần nhìn Thái Nghiên nghĩ:



- Thái cục trưởng, cô là trộm hay là đang tập trèo kính vậy?



Thái Nghiên xem bộ dạng của Dương Thần không có vẻ gì là giả bộ, lập tức nói:



- Anh không có chuyện gì thì đi đi, tôi có chuyên án rất quan trọng phải điều tra, chẳng may mà bị người khác phát hiện, thành công chỉ còn trong gang tấc, còn nữa tính mạng sẽ bị nguy hiểm, mau rời khỏi đây đi!



Dương Thần thò đầu ra cửa sổ, hướng mắt nhìn lên trên, tầng trên là phòng họp riêng, đèn sáng trưng, hiển nhiên là Thái Nghiên không muốn dùng thủ đoạn tầm thường này, đi điều tra tình hình.



- Thái cục trưởng, tôi đề xuất với cô một ý kiến hay hơn, cô mau vào đây đi, cô phải biết rằng một khi cái dây thừng này của cô bị đứt, cô sẽ ngã xuống mấy chục tầng lầu đấy, cương cốt đều thành tro bụi cả.



Dương Thần chỉ chỉ xuống mặt đất tối om phía dưới.



Tòa nhà Đế Vương ít nhất cũng phải năm sáu mươi tầng, ở đây mà ngã xuống mỹ nữ sẽ trực tiếp biến thành “mốc nữ”



- Chuyện của tôi không cần anh quản.



Thái Nghiên không đủ kiên nhẫn nói.



- Cô cho rằng tôi thích quản chuyện của cô sao, chủ yếu là vì cô là bạn vợ tôi, tôi chỉ muốn khuyên cô chuyện mà cô có thể làm được thôi, cũng là một người phụ nữ, sống sao cho những người đàn ông dưới mình còn chút sĩ diện, cô làm gương cho cấp dưới như vậy, chuyện gì cũng lấy tính mạng của mình ra làm, cô cho rằng đây là chuyện mà một lãnh đạo phải làm sao? Nếu như cô xảy ra chuyện, cấp dưới làm sao gánh vác đây? Cô làm như thế này là ngu ngốc, chứ không phải dũng cảm.



Dương Thần thẳng thắn nói.



Thái Nghiên kỳ thật cũng có cảm giác như vậy, hành động lần này của mình cũng có chút lỗ mãng, nhưng bị Dương Thần chỉ trích như vậy, cô lại không chịu thừa nhận:



- Tùy anh, nếu anh cản trở tôi, tôi sẽ báo anh cản trở người thi hành công vụ.



Nói xong, Thái Nghiên tiếp tục trèo lên trên, không để ý đến Dương Thần.



Dương Thần nhíu mày, trong lòng có chút bực tức, người phụ nữ này đúng là không biết phân biệt tốt xấu, do dự không biết có nên mặc kệ cô ta không.



Nhưng đúng lúc đó, ở cửa sổ của một phòng ở tầng cao nhất, có người đẩy bức rèm ra, đóng kín những cửa sổ sát đất, một bóng người đứng dậy, nhe răng cười độc ác, nhìn về phía Thái Nghiên đang leo lên.