Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 184 : Chờ cô nhảy

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Thái Nghiên bây giờ đang rơi vào một vị trí khó xử, phía trên, cách tầng đó cũng phải tầm hai mét, phía dưới cách cửa sổ chỗ Dương Thần đứng cũng phải hơn một mét.



Một người đàn ông tóc ngắn đột nhiên xuất hiện tay cầm một khẩu súng lục màu bạc hiệu Shaheen, cánh tay to lớn nắm chắc lấy bộ âu phục, có thể tưởng tượng đây là một tay sử dụng Shaheen cường tráng đến mức nào.



Người đàn ông đó nhìn giễu cợt vài lần, rồi sau đó nhắm thẳng vào chiếc dây thừng đảm bảo an toàn của Thái Nghiên!



Chỉ một phát súng như vậy, chiếc dây thừng sẽ bị đứt Thái Nghiên sẽ rơi xuống hơn mười tầng lầu thịt nát xương tan.



Đến thời gian để Thái Nghiên hối hận cũng không có, treo người ở độ cao như vậy ngoài việc chờ chết, hầu như không còn cơ hội tháo chạy!



- Cởi dây thừng ra! Mau!



Phía dưới, Dương Thần la lên một tiếng khiến trong chớp mắt đầu óc Thái Nghiên như tỉnh táo lại, nhìn xuống dưới, Dương Thần đã vươn ra ngoài, giơ hai tay lên, chuẩn bị đỡ lấy cô.



Ở góc độ này, hai tay duỗi ra, để đỡ được một người, cho dù là cơ thể nhẹ nhàng của phụ nữ đi nữa, thì đây tuyệt đối cũng không phải chuyện dễ dàng gì, có lẽ vận động viên cử tạ cấp thế giới cũng không thể lập tức lấy được thăng bằng khi một người phụ nữ rơi xuống! Huống hồ eo lại còn dựa vào cửa sổ, có muốn dùng sức cũng không được.



Thái Nghiên do dự, bởi cô biết, nếu như Dương Thần dùng hai tay đỡ cô, cho dù có giữ chặt được cô, như vậy cũng rất có khả năng làm liên lụy đến Dương Thần.



Hẳn là hắn cũng hiểu điều đó, nhưng sao vẫn không chút do dự gì đỡ mình!?



Hay là hắn cố ý? Không thể nào, tất cả những điều này hẳn đã bị người đứng trên tầng đó chú ý đến, hắn sẽ không mạo hiểm lừa mình nhảy xuống, còn nữa, mình còn lựa chọn nào khác sao?



Nhưng, Thái Nghiên không muốn đón nhận ý tốt ấy... cho dù người đàn ông này không để lại cho mình ấn tượng tốt, nhưng Thái Nghiên cũng không muốn làm liên lụy người khác.



- Pằng pằng!



Hai tiếng súng vang lên, người đàn ông tóc ngắn đứng ở cửa sổ đã bắt đầu nổ súng, nhưng do tính khúc xạ của thủy tinh, cản trở đường đi của viên đạn, gã không thể nhắm trúng dây thừng của Thái Nghiên, chỉ khiến cho cánh cửa sổ thủy tinh công nghiệp vỡ vụn.



Dương Thần thấy Thái Nghiên vẫn không quyết, lớn tiếng chửi:



- Cô mà còn không nhảy thì cô chính là đồ lợn cái.



- Anh nói cái gì?



Thái Nghiên giận đến đỏ mặt.



- Tôi nói cô chính là đồ lợn cái! Không dám cho tôi biết cô nặng như thế nào!



Dương Thần hét lên.




- Chuyện gì cũng nên để đường lui, nước giếng không phạm nước sông.



- Câu này của ông không rõ ràng, không mạch lạc.



Dương Thần giả bộ buồn rầu nói.



- Có ý là tốt rồi.



Chu Quang Niên thản nhiên nói.



Dương Thần khẽ cười một tiếng:



- Tôi còn tưởng ông sẽ nói chó cùng rứt giậu.



- Như vậy cũng không phải là không có khả năng.



Sắc mặt của Chu Quang Niên khó coi hơn một chút.



- Vậy tôi sẽ đợi anh nhảy.



Dương Thần nói xong, quay đầu bỏ đi.



Bên cạnh Chu Quang Niên có một tên sắc mặt dữ tợn hỏi:



- Hội trưởng, tên tiểu tử này rất không biết điều, phá hỏng chuyện kinh doanh của chúng ta, còn đánh chết khách hàng của chúng ta, không ngờ còn dám cư xử với hội trưởng như vậy, hội trưởng sao ngài không để cho tôi bắn cho hắn vài phát.



- Ngươi bắn được hắn sao?



Chu Quang Niên sắc mặt không chút biểu cảm hỏi.



Tên đó yên lặng, y biết mình không có năng lực đó.



- Người thanh niên này không hề đơn giản, một khi đụng đến hắn thì nhất định phải giết.



Chu Quang Niên cười nhạt nói:



- Đi, đi xuống dưới, những đứa chết rồi đều là đồ con lợn, không đáng phải bận tâm, chúng ta còn phải đi phối hợp điều tra phá án với cảnh sát, Chu Quang Niên ta, là người làm ăn tuân thủ kỷ cương pháp luật.