Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 193 : Anh sẽ biết ngay thôi

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Nghe thấy Dương Thần nói phải đi ra ngoài, Sắc Vi còn tưởng rằng chính mình đã nghe nhầm, hỏi:



- Ông xã, anh nói phải ra ngoài sao?



- Đúng vậy, tiểu thư Sắc Vi xinh đẹp, không muốn cùng anh ăn tối sao?



Dương Thần với vẻ mặt tiếc nuối hỏi.



Sắc Vi biết rõ mình không nghe nhầm, sắc mặt giàu biểu cảm, có vui, có xúc động, nhưng có chút hoài nghi và không tự nhiên, dường như không giống sự thật lắm.



- Vậy... em đi thay quần áo.



Tuy là phụ nữ, nhưng dường như cách trang điểm của Sắc Vi lại nhanh hơn nhiều so với những người phụ nữ khác, chỉ mặc chiếc váy dài đơn giản họa tiết hoa violet, mang một đôi giày pha lê cao gót, khiến che đi khuyết điểm dáng cao mà gầy của cô, ngược lại càng quyến rũ. Đeo thêm trang sức, mười phút sau cô kéo Dương Thần tới quán bar.



Hiểu rằng Dương Thần muốn cùng mình hẹn hò, Sắc Vi tươi cười, niềm vui bất ngờ đó lại khiến cô có chút ảo tưởng.



- Ông xã, chúng ta đi đâu ăn cơm bây giờ?



Sắc Vi không để ý bên ngoài quán rượu có một vài người của hội Hồng Kinh, thân mật hỏi Dương Thần.



Dương Thần ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:



- Sắc Vi, anh nhớ là em có xe, chi bằng chúng ta đi xe của em, đi đến quán xa một chút, muộn như thế này rồi đi bộ thì không hợp cho lắm.



Sắc Vi khẽ chớp mắt, lấy chiếc Iphone ra gọi điện.



- Tiểu Triệu, bảo người lái chiếc xe mới mua nửa năm trước đến cửa quán bar này, tôi cần dùng đến.



Dương Thần đứng cạnh nhìn Sắc Vi gọi người mang xe đến, trong lòng thổn thức, nhớ lại năm đó hắn cũng sai người như thế, nhưng bây giờ lại trở thành người bị sai khiến. Tuy rằng nói là do tự mình chuốc lấy, nhưng cũng chỉ là người bình thường.



Chưa đến mười phút, người của Sắc Vi đã lái xe tới trước cửa quán bar, lái xe xuống xe, vẻ mặt cung kính, hai tay đưa chìa khóa cho Sắc Vi.



Sắc Vi đưa chìa khóa cho Dương Thần:



- Ông xã, anh lái đi, em lái xe không giỏi lắm.



Phụ nữ biết lái xe nói mình không biết lái xe lắm, trừ phi là làm nũng, hoặc là có sức hấp dẫn khiến đàn ông phải lái xe cho, Sắc Vi thuộc kiểu phụ nữ thứ hai.



Dương Thần có chút kinh ngạc, bởi vì xe của SắcVi màu xanh lam, không ngờ lại là xe LOTUS cực kỳ hiếm ở nước Hoa Hạ, dáng thể thao do Anh sản xuất.



Loại xe này ở nước ngoài là thương hiệu xe thể thao nổi tiếng, đặc biệt là phong cách thiết kế được vô số người yêu thích, thiết kế hình giọt nước cực kỳ hấp dẫn đối với phụ nữ.



Chẳng qua trong nước Hoa Hạ, Dương Thần cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, bảo tàng nhỏ của phú bà Lâm Nhược Khê cũng chưa có loại xe này.



- Em tự chọn à?




Giang Văn thầm đắc chí, nhưng Dương Thần vẫn ăn tự nhiên.



Tuy nhiên cách cư xử của Giang Văn càng tỏ ra tự tin, càng khiến Sắc Vi không thích, khuôn mặt xinh đẹp của Sắc Vi bắt đầu tối sầm lại.



Lúc này Dương Thần đã ăn xong miếng thịt bò cuối cùng rồi, lấy khăn lau miệng, ợ một cái, quay sang Giang Văn nói:



- Anh nói rượu này rất quý sao?



Giang Văn không thèm quay đầu lại, vẫn ánh mắt say mê nhìn Sắc Vi, nói:



- Tuy rằng Lafite là rượu hoàng hậu nhưng so với Mager vẫn kém hơn một chút, có nói anh cũng không hiểu.



- Ra vậy, nhưng tôi nghĩ tôi cũng không cần hiểu.



Dương Thần thản nhiên đứng dậy, đột nhiên giơ tay cầm lấy chai rượu trên tay Giang Văn.



Sức của Giang Văn không thể giữ được bình rượu này, đã bị Dương Thần giật mất rồi.



- Tiên sinh, anh muốn làm gì vậy!?



Giang Văn trợn mắt nhìn.



Dương Thần ngắm nghía nhãn của chai rượu hồng, cầm vào miệng chai rượu hồng, cười cười:



- Anh sẽ biết ngay thôi.



Vừa dứt lời, chai rượu hồng bị Dương Thần quăng một vòng!



- Choang!!!



Tiếng chai vỡ vang lên, bọt bắn tung tóe, tiếng nổ vang khiến một nửa nhà ăn phải giật mình kinh hãi nhảy cả lên.



Mấy người khách ngồi gần đó đều trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn.



Dương Thần quăng chai rượu trực tiếp vào trán Giang Văn!!!



Hai mắt Giang Văn chuyển thành màu trắng, trên đầu cũng không biết là máu chảy hay rượu nữa, màu đỏ của chất lỏng chảy xuống dưới, lảo đảo lui vài bước rồi ngã gục xuống bàn ăn, xem ra là bất tỉnh rồi!



- Chà, anh khinh bỉ tôi ăn nhiều tôi còn chưa tính, không có việc gì lại cướp người con gái của tôi ngay trước mặt tôi, chẳng phải là muốn liều mạng với tôi sao?



Dương Thần cầm phần cổ chai thủy tinh còn lại ném vào người Giang Văn, rồi cầm khăn lau tay mình.



Mọi người xung quanh sửng sốt nhìn. Chuyện này, không nói đến chuyện tên Giang Văn đáng thương kia người ngợm thế nào, mà chính là chai rượu kia, thậm chí có hơn một vạn cũng không mua nổi.