Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 192 : Khó nhất là nhận ân tình của người đẹp

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Lời nói của Dương Thần dường như nói trúng tâm trạng của Đường Đường, khiến cô nhất thời bị tê dại.



Hai người lặng im một hồi trong căn phòng bé nhỏ, không ai nói câu nào. Tới khi Dương Thần tắt máy tính, Đường Đường mới hồi phục tinh thần.



- Thế nào, muốn về nhà không?



Dương Thần cười hỏi.



Đường Đường chu môi:



- Không muốn.



- Vẫn không nghĩ thông hả?



Dương Thần gãi đầu buồn rầu:



- Nói vậy nhưng người ta cũng có nỗi cực khổ của người ta, cháu có cái sung túc của cháu. Đây là chuyện chẳng liên quan gì tới nhau cả, nhưng chú cảm thấy sự việc này cháu đặt bản thân vào vị trí rất nhỏ bé, nhưng tầm nhìn thì lại rộng lớn hơn, chỉ là chuyện nhỏ như hạt vừng, việc gì lại không trở về nhà như vậy, bên ngoài có nhiều nguy hiểm, biết rõ là có nguy hiểm mà vẫn như vậy.



Đường Đường nhìn thẳng vào mắt Dương Thần, ánh mắt đầy tinh quái:



- Chú này, càng ngày cháu càng thích chú rồi đó, cháu muốn biết vì sao chú lại muốn đi đến nơi đó, cháu muốn biết chú đến đó làm gì... Chú, chẳng lẽ chú không biết. Người đàn ông có một câu chuyện luôn có sự hấp dẫn lớn đối với người phụ nữ sao?



- Đừng nói sang chuyện khác, cháu ngần này tuổi, cũng được tính là phụ nữ sao? Hôm nay cháu bỏ nhà đi chơi cũng đủ biết cháu là một đứa trẻ rồi, chưa trưởng thành, nghe chú nói này, chú đưa cháu về nhà.



Dương Thần khuyên.



Đường Đường suy nghĩ một lúc rồi nói:



- Chú, cháu muốn tiếp tục nghe chú dạy cơ.



- Cái gì?



- Cháu thích nghe chú dạy, cháu cảm thấy chú như bố của cháu vậy...



Đường Đường có vẻ ao ước:



- Cháu không nói chú là bố sinh ra cháu, mà là người có thể cùng cháu nói chuyện, cùng cháu chơi, dạy cháu nữa...



Dương Thần xấu hổ, điều này có nghĩa là hắn từ chú lên chức bố rồi!?



- Thực ra....



Đường Đường cười nhìn Dương Thần:



- Nếu như chị của cháu tìm một người như chú làm bố, cháu còn có thể chấp nhận được, nhưng đáng tiếc nhìn bộ dạng bình thường của chú như thế này, tuy cháu biết chú không tầm thường chút nào, nhưng chị của cháu mạnh mẽ như thế, nếu có tìm bạn trai, nhất định phải là người thành công.



Dương Thần xoa nhẹ vào đầu Đường Đường,:



- Chú nghĩ mẹ cháu có muốn tìm chồng cũng không để cháu tìm hộ đâu. Chỉ cần có nhân phẩm tốt là được rồi, cháu nhiều chuyện quá đấy. Chú mà có đứa con gái như cháu thì đã sớm đau đầu chết rồi..



Đường Đường không thích Dương Thần xoa đầu mình, cau có nói:




- Ông xã, tổ chức Sơn Khẩu, Mafia, bọn họ lợi hại hay anh lợi hại.



Dương Thần sửng sốt, đứng trước Sắc Vi, cảm thấy cũng không có gì phải giấu diếm, nhưng nói tỉ mỉ thì không được, vì thế nói:



- Anh chỉ có thể nói, anh và bọn họ không thể đem ra để so sánh. Nếu như anh có kẻ thù thì nhất định không phải bọn họ, bọn họ cũng không phải kẻ thù của anh.



- Giống như thần tiên trên trời, không thể gây lộn với hoàng đế dưới đất?



Sắc Vi hỏi.



- Không khác biệt là mấy.



Sắc Vi không hỏi nữa, đứng dậy:



- Ông xã, từ từ đã, em đi tắm đã.



- Nói hay nhỉ, bây giờ còn tắm cái gì nữa, ăn cơm xong, tối tắm không được sao?



Dương Thần nhăn nhó hỏi.



Sắc Vi sửng sốt quay người lại, nghi ngờ hỏi:



- Ông xã, anh... không phải tới tìm em là làm chuyện đó sao?



- Việc gì?



- Thì chính là chuyện....chuyện ấy đấy....



Tuy rằng đã rất quen thuộc rồi, nhưng Sắc Vi vẫn là khó nói thẳng ra.



Dương Thần dở khóc dở cười:



- Bảo bối xinh đẹp, sao em có thể nghĩ như vậy, anh nói đến đây vì chuyện lên giường với em khi nào chứ?



Sắc Vi cúi đầu, nói nhỏ:



- Bởi vì trước đây anh đều như vậy…em tưởng hôm nay cũng vậy, cho nên…



Trông thấy Sắc Vi phản ứng như vậy, Dương Thần cảm thấy có chút đau lòng, chính mình đã làm cho cô gái này trở nên như vậy, chỉ là lúc nào muốn lên giường thì lại nghĩ đến cô ta!?



Cô ấy vẫn luôn cảm thấy như vậy, lại chưa từng oán trách mình điều gì, dường như mọi thứ đều rất đáng làm, mỗi lần đều nhiệt tình tươi cười, bằng lòng cùng mình ở trong một không gian chật hẹp, cũng không oán trách gì.



Dương Thần đột nhiên nhớ ra, mình vẫn chưa đưa Sắc Vi ra ngoài lần nào, hai người đã từng “giao lưu” rất nhiều lần, nhưng chưa từng cùng nhau ăn cơm, xem phim hay dạo phố.



Thật khó để nhận ân tình của người đẹp, Dương Thần thấy như là mình đã làm sai chuyện gì đó, rõ ràng đã lợi dụng Sắc Vi, hắn hận không tự tát cho mình hai cái được.



Nghĩ đến đây, Dương Thần hạ quyết tâm, cười dịu dàng nói:



- Bảo bối à, nhân tiện thay đồ, chúng ta ra ngoài nhé.